
thế chứ?
-Không có em thì anh biết làm sao hả?
-Chi, em có nghe anh gọi không? Anh về với em rồi đây. Em tỉnh lại đi, đừng làm anh lo.
Sau câu gọi đó, Nguyên mừng muốn khóc khi mi của cô chớp động, rồi cô mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng Nguyên mừng không được bao lâu vì
ngay sau mở mắt ra, nhìn anh trong mấy giây, và hành động đầu tiên của
Hạ Chi là giơ tay bên kia tát bốp vào mặt anh, miệng thốt ra một từ duy
nhất:
-Đồ tồi.
Bất ngờ mang tên Vincent
Giống như một trò đùa của định mệnh.
Lần đầu tiên mở mắt ra nhìn anh sau khi
gặp nạn tại vách núi, câu đầu tiên Hạ Chi nói với anh cũng là “Đồ tồi”
kèm theo một cái tát cháy mặt. Lần này sau khi tỉnh lại từ trận hôn mê,
Hạ Chi cũng gọi anh như thế, và cũng là một cái tát kèm theo, mặc dù so
với lần trước thì yếu ớt hơn nhiều. Có lẽ do cô đang thực sự yếu ớt nên
không thể ra tay mạnh hơn được.
Chỉ có điều, ánh mắt Hạ Chi trước đây
nhìn anh đầy hoang mang và lo sợ, lại có vẻ trống rỗng thì giờ đây ánh
mắt cô hoàn toàn khác. Nó có gì đó u uất, đau buồn và tràn đầy phức tạp.
Trước đôi mắt tràn đầy sững sờ và nghi hoặc của Nguyên, cô rụt tay lại, khẽ nói:
-Em xin lỗi anh Nguyên.
-Em tỉnh rồi, rốt cuộc em cũng chịu tỉnh lại rồi.- Nguyên mừng rỡ, cũng quên cả đau đớn, ôm chặt lấy cô nói.
-Anh Nguyên…
Nhưng cô chưa nói được thêm câu nào thì
bác sĩ đã tới, Vincent cũng theo phía sau. Đợi bác sĩ khám xong cho cô
và chắc chắn là sẽ không có di chứng nào phát sinh, lúc ấy Nguyên mới
thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối Hạ Chi vẫn im lặng không nói gì, hết nhìn Nguyên lại nhìn Vincent, giống như cô muốn nói gì đó
mà không thể nói. Nguyên vẫn ngồi cạnh cô, còn Vincent đứng ở gần cửa sổ nhìn lại, giống như anh đang cố tạo ra một khoảng cách thật xa với cô.
-Anh Trung…- Cô đột ngột lên tiếng, cũng không phải là hướng tới Nguyên ở bên cạnh mà lại là anh chàng ở phía xa kia.
-Ừ…
-Đưa em về nhà.
Câu nói gần như van nài của cô khiến không chỉ Nguyên mà cả Vincent đều sững sờ.
-Hạ Chi…- Vincent ngẩn ra, hình như anh còn chưa hiểu ý cô.
-Em không muốn ở đây nữa. Anh nói sẽ đưa em tới một nơi chỉ có hoa và gió mà… Anh từng hứa khi cầu hôn em mà…
Bàn tay Nguyên đang nắm chặt tay cô cũng run lên sau câu nói trong tiếng nấc ấy. Anh có cảm giác như trong mắt
cô lúc anh, sự tồn tại của anh hoàn toàn bằng con số không. Anh đã hiểu
tại sao từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt phức
tạp như thế.
Cô đã hồi phục trí nhớ. Và điều anh lo
lắng nhất đã xảy ra, trong tâm trí cô lúc này dường như vị trí cao nhất
lại là người chồng chưa cưới của mình, cũng là bạn thân của anh,
Vincent.
Nhìn thấy cô khóc mà anh lại không dám
đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô. Nhìn thấy cô đau khổ mà anh không
dám ôm cô vào lòng. Anh cảm thấy lúc này người cô cần là Vincent chứ
không phải người đến sau là anh.
Anh quay đầu đưa mắt nhìn bạn mình,
Vincent cũng nhìn anh. Dường như quá hiểu nhau dù chỉ qua ánh mắt,
Vincent bước tới cạnh giường bệnh, đặt tay lên vai cô nói:
-Em nín đi. Vừa ốm dậy đừng có khóc. Anh hứa sẽ đưa em tới nơi đó. Anh nhất định sẽ đưa em đi.
Hạ Chi vẫn không ngừng khóc. Cô cũng rút tay ra khỏi bàn tay của Nguyên tự lúc nào. Vincent đỡ cô nằm xuống rồi
thở dài, cũng không biết nói gì với thằng bạn mình vẫn ngồi ngây ra như
phỗng ở trên ghế ngay bên cạnh. Cuối cùng, anh vỗ vai Nguyên và nói:
-Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cô ấy nghỉ ngơi.
Vincent thấy ánh mắt buồn bã và đầy thất vọng của Nguyên thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết bản thân anh đang nghĩ gì.
***
Hai hôm sau Hạ Chi được xuất viện. Cả
Nguyên và Vincent đều có mặt để đưa cô về khách sạn, nhưng suy nghĩ của
hai người đàn ông lúc này vô cùng rối rắm. Từ khi cô tỉnh lại, dường như tình bạn giữa họ đã có một khoảng cách ghê gớm không sao có thể hàn gắn lại như xưa được.
Nguyên cũng không ở chung phòng với Hạ
Chi nữa mà anh quyết định thuê một căn phòng khác. Việc ở chung một chỗ
với cô có lẽ bây giờ không còn thích hợp nữa, và dường như Hạ Chi cũng
không chấp nhận điều đó.
Sau khi đưa cô về khách sạn, Thiên Anh
và Nguyên cũng đi tới trụ sở công an để gặp Trung để thay Hạ Chi giải
quyết nốt những gì còn liên quan tới vụ án liên quan tới cái chết của
anh trai cô. Trong căn phòng quen thuộc của Hạ Chi ở khách sạn chỉ còn
lại cô và Vincent. Hạ Chi ngồi bó gối trên ghế sofa, mặt đăm chiêu nhìn
ra phía cửa sổ, nơi gió đang thổi tung rèm cửa lên. Cô cũng không còn
khóc như lúc mới tỉnh dậy nữa, có lẽ bản thân cũng ý thức được rằng dù
cô có khóc bao nhiêu thì Thanh Lâm cũng không thể sống lại. Mặc dù không khóc, nhưng cô cũng chẳng mấy khi mở miệng, hoặc có thì cũng chỉ là trả lời những câu hỏi của Thiên Anh, và đôi khi là nhờ vả Vincent mấy câu.
Cô đột ngột trở nên xa lạ với tất cả mọi người, nhất là Nguyên, người đã từng ở b