
ời. Còn bỏ cả công việc kinh doanh để sang đó chăm sóc cho anh ấy. Còn anh thì đang học võ trên núi
cùng một vị sư phụ cũng bị điệu về đây, nói là phải chịu trách nhiệm
chăm sóc cho em.- Vincent than thở.
-Thế nên anh đã bày ra việc anh là chồng chưa cưới của em à?
-Không phải anh, mà là anh trai em.-
Vincent kêu lên- Bà chị anh điều tra và được biết em đang mất trí nhớ,
nên ông ấy đã bày ra cái chuyện đính hôn gì gì đó, còn bày cho anh việc
đặt mua chiếc vòng đá giống hệt của em để làm tin. Hai người đó hại anh
thật rồi, không ngờ em lại chính là bạn gái của thằng Nguyên.
-Vậy thì anh nên đóng cho tròn vai đi,
làm vị hôn phu của em, và cùng em rời khỏi nơi này. Sau đó em sẽ trả tự
do cho anh. Thế nào?
-Tại sao vậy? Em không yêu Nguyên nữa sao?
-Trước đây thì em rất yêu anh ấy… Nhưng còn bây giờ, em lại thấy hận anh ấy.- Hạ Chi lặng lẽ lắc đầu.
-Vì sao? Nếu là chuyện của chị Dung thì…
-Không phải vì chuyện đó đâu… Thôi, anh
cứ làm một vị hôn phu thật tình cảm là được rồi, thế nào? Nếu không sau
này em sẽ bán đứng anh cho chị gái anh và anh Lâm, xem họ xử trí anh thế nào?
-Được rồi… Hóa ra anh Lâm nói bị em đe
dọa là thế đấy.- Vincent nhăn nhó- Anh sợ em rồi, được chưa? Đằng nào
thì cũng khó lòng mà giải thích với Nguyên rồi… Haizz…
Từ phút biết tin anh trai mình vẫn còn
sống, Hạ Chi như được hồi sinh hoàn toàn. Cô toét miệng cười trước vẻ
nhăn nhó của Vincent:
-Anh thật tốt quá, cám ơn anh!
Nói rồi cô vòng tay ôm lấy cổ anh thay
cho lời cám ơn. Đúng lúc ấy có tiếng mở cửa, Nguyên theo thói quen đi
vào phòng mà không bấm chuông, bản thân anh vẫn tưởng rằng mình vẫn đang sống ở trong căn phòng này.
Rất nhanh, thay vì chỉ ôm, Hạ Chi ghé
môi hôn lên môi của Vincent rồi mới buông ra. Vincent bị nụ hôn bất ngờ
và táo bạo này của cô làm cho cứng đơ cả người, còn Nguyên cũng không
thể giả vờ là không thấy được.
Một nụ hôn rất nhanh mà khiến tim anh ầm ầm đổ vỡ, mọi niềm tin muốn kéo lại người anh yêu cũng theo đó hoàn
toàn sụp đổ. Anh khẽ khàng lùi lại, mở cửa và bước ra ngoài, hai người
kia vẫn còn đang chìm trong cơn say với nụ hôn ấy nên hình như không
biết còn có người thứ ba ở đó.
Thật ra chỉ có Vincent, do quá bất ngờ
nên mới không để ý, còn Hạ Chi thì hoàn toàn biết sự có mặt của Nguyên
vừa rồi. Đó cũng là lý do cô đã chủ động hôn Vincent.
-Cảm ơn anh. Hôm nay em vui quá! Tối nay mình đi ăn mừng chứ?- Cô đứng dậy vui vẻ hỏi.
-Vừa ốm dậy, em mà ra ngoài chắc Thiên Anh giết anh. Thôi ở phòng đi cho anh nhờ.
-Tùy thôi, vậy em đi ngủ chút.- Hạ Chi nhún vai và đi về phía phòng ngủ.
Còn lại mình Vincent trong căn phòng
rộng thênh thang, anh khẽ đặt tay lên môi, nơi hương vị của nụ hôn vẫn
còn chưa kịp tan đi, rồi chợt anh lẩm bẩm:
-Sao mình cứ có cảm giác như vừa bị cưỡng… hôn ấy nhỉ?
Cuộc hôn nhân định mệnh
Sau nhiều lần chần chừ, cũng thêm việc
của Hạ Chi nên cuối cùng đến tận bây giờ Thiên Anh mới có dũng cảm để
gọi cho Phượng và hẹn gặp cô nói chuyện. Từ sau chuyện đó, hình như
Phượng cũng ngại chạm mặt anh nên cô không tới phòng khám nữa. Đến tận
hôm nay, khi anh gọi cô tới quán café, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào
mắt anh mà cứ cúi gằm xuống, vân vê vạt áo cũ của mình.
-Anh xin lỗi vì hôm nay mới gọi em ra
đây nói chuyện. Thực sự không phải vì anh muốn trốn tránh trách nhiệm
với em, mà là anh không biết phải đối mặt với em như thế nào. Anh luôn
cảm thấy áy náy và tự trách mình vì chuyện xảy ra hôm ấy. Tối hôm ấy anh đã uống hơi quá chén.
-Bác sĩ, anh đừng trách mình nữa. Em
biết vì tự trách mình mà anh đã bỏ đi sáng hôm đó, sau đó còn ngã xuống
biển nữa. Nếu vì em mà bác sĩ trở thành như thế thì em không dám nhận
cái trách nhiệm mà bác sĩ dành cho em.- Phượng lắc đầu quả quyết nói.
-Không, có thể vì chuyện đó mà sau này
sẽ phải đối mặt với nhiều thứ trong cuộc sống gia đình, nếu như… ừ, nếu
như em gặp phải một người chồng không hiểu em.- Thiên Anh ngập ngừng rồi nói- Anh không phải người không có trách nhiệm với những gì mình làm,
dù cho khi đó là anh say, nhưng anh không muốn vịn vào lý do đó để trốn
tránh.
-Em… Em thực sự không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả. Hôm đó là do em tự nguyện.- Phượng lắc đầu.
-Sao hôm ấy em lại không tát anh vài cái cho anh tỉnh lại nhỉ, biết đâu sự việc đã không tệ như thế.- Thiên Anh cười cay đắng.
-Em không thể làm thế được.
-Anh hiểu. Em là người hiền lành và cũng dễ bị thỏa hiệp. Nếu sau này em không thể có hạnh phúc với người đàn
ông nào, thì tới tìm anh, anh không hứa có thể yêu em bằng cả trái tim
mình, nhưng anh vẫn có thể ở bên và che chở cho em được. Em hiểu ý anh
chứ?
Phượng khẽ gật đầu, len lén nhìn đôi mắt đượm buồn của anh một chút rồi lại cúi gằm xuống.
-Anh sẽ rời khỏi đây một thời gian. Hy
vọng khi anh trở lại, anh sẽ xóa hết được hình bóng cô ấy… Nhưng đừng có chờ đợi anh, nếu hạnh ph