XtGem Forum catalog
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324342

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

gần đây Thiên Anh bận bịu cho
việc xin chuyển công tác nên anh ít khi về phòng khám. Hạ Chi vừa bước
vào phòng khám đã nghe thấy những tiếng “ọe ọe” phát ra từ nhà vệ sinh.
Tiếng nôn khan rất lớn khiến cô không thể không tò mò đi tới. Cửa nhà vệ sinh khép chặt nhưng do không thấy Phượng đâu nên cô đoán chính Phượng
đang ở bên trong.

Một lát sau, Phượng đi ra, gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Thấy cô đang ngồi trên ghế thì Phượng giật mình rồi lúng túng hỏi:

-Chị Chi, chị tới khi nào vậy?

-Chị vừa về tới thôi. Em sao thế? Không khỏe sao?

-Em không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi.- Phượng lắc đầu.

-Chị thấy em nôn dữ lắm mà…- Hạ Chi nhìn cô bé đầy nghi hoặc.

-Em không sao thật mà, tại bụng dạ em xưa nay không được tốt lắm. Chị đừng nói với bác sĩ…

Thấy Hạ Chi nhíu mày vẻ khó hiểu, Phượng vội giải thích:

-Em sợ bác sĩ sẽ không cho em làm ở đây nữa.

-Anh ấy sắp vào Lâm Đồng làm rồi, chị em mình có muốn làm ở đây nữa cũng không được. Bác sĩ nói sẽ sắp xếp cho
em một công việc khác. Em có muốn lên khu nghiên cứu làm cùng chị không?

-Làm gì ạ?

-Ừm, trên đó đang cần tìm thêm một người rẫy cỏ trong vườn ươm nữa. Công việc cũng hơi vất vả đấy. Nếu em không
ngại vất vả thì có thể lên đó làm.

-Chỉ rẫy cỏ thôi ạ? Em còn từng làm
nhiều việc vất vả hơn thế nhiều.- Phượng lắc đầu- Nếu trung tâm nhận em
vào làm thì em sẽ lên đó. So với việc cào muối thuê mà em từng làm thì
việc đó còn đỡ vất vả hơn nhiều chị ạ!

-Ừ, vậy là được rồi. Chị phải trở lại
trung tâm đây. Chừng nào thu xếp xong anh Thiên Anh sẽ đưa em lên đó.-
Hạ Chi gật đầu cười rồi đi ra khỏi phòng khám.

***

Nguyên mở mắt thức giấc, cũng chẳng buồn nhìn sang cô nàng vẫn đang nằm ngủ say sưa với một gương mặt mãn nguyện ở bên cạnh. Anh nhổm dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng ra về
trước. Anh biết anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ta nữa nên cũng không
cần phải tỏ ra lịch sự làm gì.

Hôm nay là chủ nhật nên anh trở về nhà,
định bụng sẽ làm thêm một giấc nữa, sau đó buổi chiều thức dậy sẽ đi
đánh tennis. Và tối thì lại tới vũ trường kiếm một cô nàng nóng bỏng nào đó để tán tỉnh. Ban đầu sau khi chia tay với Hạ Chi, anh có vẻ hơi khớp với cuộc sống mà trước đó bản thân đã quá quen thuộc này. Anh cứ tưởng
anh sẽ không bao giờ quay lại với nó nữa, nhưng không ngờ rằng hạnh phúc mà anh vẽ ra chẳng bao giờ thành sự thực. Anh lại buông thả mình vào
lối sống phóng túng trước kia, mặc kệ cho ngày tháng qua đi.

Dung đã về ở cùng bố mẹ đẻ, và tất nhiên có cả nhóc Boo theo cùng. Anh trai anh sau đó cũng dắt theo cô vợ mới
về nhà, đi đăng kí kết hôn và tổ chức một đám cưới đàng hoàng. Anh có
thêm một bà chị dâu và hai đứa cháu, cũng đáng yêu không kém thằng Boo.
Nguyên ít khi về nhà, anh đi làm từ sáng tới tối, sau đó lại tới vũ
trường, qua đêm ở một khách sạn nào đó, chỉ thỉnh thoảng sáng sớm mới
trở về nhà tắm rửa thay đồ nên cũng ít tiếp xúc với người chị dâu mới
của mình. Thậm chí trong bữa tiệc ra mắt dòng họ của người chị dâu cùng
hai đứa cháu anh cũng không có mặt mà lại say sưa cùng một nàng ca sĩ
tại một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Anh không ghét họ, nhưng trong tâm
trí của anh thì luôn chỉ có một người duy nhất anh coi là chị dâu- đó là Dung.

Khi anh về tới nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt vừa như bực bội, lại có
phần lo lắng, sốt ruột. Nhìn thấy anh bước vào, bà cau mày hỏi một cách
không vừa lòng:

-Anh cũng giỏi đi thật, cả tuần mới thấy mặt anh được vài lần. Bận rộn quá, đến mẹ muốn gặp cũng khó!

-Hôm qua con gặp đối tác quan trọng, uống say quá nên ngủ ở khách sạn luôn.

-Ngủ ở khách sạn với đối tác luôn chứ gì? Tôi còn lạ gì đám đối tác của anh. Lên thay đồ đi rồi chở tôi ra ngoài.

-Con buồn ngủ lắm, mẹ bảo anh Dũng đi.- Nguyên ngáp dài đáp.

-Việc gì anh cũng thoái thác được. Việc này là việc của anh, lên thay đồ nhanh rồi xuống đây.- Mẹ anh đột nhiên quát lên.

Mặc dù bình thường rất được mẹ chiều nên Nguyên hay làm nũng, nhưng ít khi anh thấy mẹ nổi giận thực sự với
mình. Nhìn vẻ mặt như sắp nổi trận lôi đình của bà, anh miễn cưỡng gật
đầu rồi đi thẳng lên phòng.

Sau khi tắm và thay đồ xong, anh mới lững thững đi xuống nhà. Mẹ anh đã thay đồ xong, miệng làu bàu:

-Việc này mà giải quyết không xong, tới tai ông nội anh thì anh chỉ có chết. Còn ung dung như thế được à?

-Việc gì mà mẹ làm như sắp cháy nhà tới
nơi thế?- Nguyên nhíu mày rồi ngồi xuống ghế, anh cảm thấy hồ nghi với
thái độ của bà hôm nay.

-Cháy tới đũng quần anh rồi đấy, không thấy nóng mông hay sao mà còn ngồi đó, ra đánh xe nhanh lên.

-Nhưng đi đâu ạ?

-Cứ đi đi rồi biết. Gặp người ta thì thu cái vẻ vênh váo của anh đi một chút.

-Ặc, con có vênh váo hồi nào đâu?-
Nguyên cứng đầu cãi lại nhưng cũng đi ngay ra cửa trước khi bà to tiếng
thêm và đánh thức bố anh dậy. Ông mà dậy thì còn to chuyện hơn