
br/>Lưu Đan đáp lời rồi quay lưng bỏ đi.
Đổi Đình nổi nóng đập nát chiếc ly đang cầm trên tay, rồi quơ lấy chiếc
túi xách thẳng bước ra khỏi vũ trường trong những ánh nhìn tò mò.
Lưu Đan trở về nhà quăng đại chiếc giỏ xách về một góc của căn phòng,
rồi nằm lăng dài ra giường suy nghĩ về những chuyện mà Đổi Đình vừa nói
với cô lúc còn ở vũ trường.
Dù rằng trong lòng tin tưởng vào Minh Hạo một cách tuyệt đối, nhưng với
những gì Đổi Đình vừa nói, ít nhiều đủ để tác động đến tâm tư tình cảm
của Lưu Đan, lòng tin của cô đối với anh bắt đầu có sự lung lây.
Hơn bất kì ai trên cõi đời này, người sinh Minh Hạo ra là mẹ anh nhưng
người hiểu anh duy nhất chỉ một mình Lưu Đan, tuy lòng tin bị lung lây
nhưng rồi cô vẫn cho anh là người đàn ông chân chính không bao giờ làm
những chuyện có lỗi sau lưng cô, có chăng chỉ là do cô quá đổi nghi ngờ, suy nghĩ suy viễn vong về những chuyện sẽ không xảy ra trong cuộc tình
giữa cô và anh.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá vỡ không gian tỉnh lặng
trong màn đêm thanh vắng, Lưu Đan định tắt máy khi nhìn thấy những con
số của Hạo Trình, nhưng nghĩ sao cô lại vội vàng nghe máy.
_Tôi muốn gặp anh
Mười lăm phút trôi qua Hạo Trình có mặt tại nhà Lưu Đan
không trễ một giây, vừa bước vào nhà nhìn thấy cô, anh cười đễu lên
tiếng.
_Anh không ngờ là em lại gọi anh đến đây vào giờ này
Lưu Đan liếc nhìn Hạo Trình không nói, anh tiếp tục.
_Thôi được rồi em đừng nhìn anh như vậy anh cảm thấy rất sợ đó, em gọi
anh đến đây vào giữa đêm khuya như vậy chắc có chuyện gì quan trọng lắm
Lưu Đan đẩy tách café còn nóng về phía Hạo Trình.
_Có phải là anh thích tôi không?
Hạo Trình tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng của Lưu Đan, suy nghĩ một lúc anh gật đầu.
_Phải, đúng là anh rất thích em vậy thì sao?
_Vậy sao anh không nói là anh thích tôi đi?
_Không phải anh không nói, ngược lại anh đã nói rất nhiều lần rồi nhưng em có để ý đâu
Lưu Đan tiếp tục.
_Nếu bây giờ anh nói có lẽ tôi sẽ nhận lời làm bạn gái của anh đó
Hạo Trình nheo mày suy nghĩ.
_Thật ra em muốn gì?
Lưu Đan bật cười khoái chí.
_Anh thông minh lắm, chẳng phải anh thích tôi sao? Chỉ cần anh làm cho tôi một việc thì anh muốn gì tôi cũng sẽ chiều
Hạo Trình bước ra sau đặt hai tay lên bờ vai Lưu Đan xoa nhẹ.
_Có thật là anh muốn gì em cũng chiều không?
Lưu Đan gật đầu không cần suy nghĩ.
Hạo Trình tỏ ra thích thú trước thái độ dứt khoát của Lưu Đan.
_Chuyện gì em nói đi
Chỉ đợi có nhiêu đó Lưu Đan kề miệng sát vào tai Hạo Trình
nói nhỏ, cô muốn anh cùng bọn đàn em ăn chơi của anh phải bắt cóc Đổi
Đình, và dạy cho cô ta một bài học suốt đời không quên.
Không cần thử suy nghĩ qua một lần, Hạo Trình bật cười gian sảo gật đầu đồng ý.
Buổi trưa ánh
nắng gay gắt như muốn thiêu da đốt thịt, tại quán café quen thuộc trước
cổng trường đại học kiến trúc, Lưu Đan ngồi bên cạnh Hạo Trình cùng đám
đàn em ăn chơi của anh lên kế hoạch bắt cóc Đổi Đình, mọi chuyện diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ, và kết thúc bằng giọng cười ma mãnh của
những người trong cuộc.
Hơn 12 giờ khuya Đổi Đình say rượu bước ra từ vũ trường Why
Love, như thường lệ cô sẽ đón taxi trở về khu nhà trọ sau một đêm trụy
lạc.
Vừa nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Đổi Đình, Hạo Trình lập tức ra hiệu
cho một tên đàn em giả dạng tài xế taxi mai phục bên ngoài đã lâu chạy
đến, Đổi Đình mơ màng bước lên chiếc xe định mệnh chôn cả cuộc đời cô
vào hố sâu hoang tàng, say sưa ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn như một con mèo sa đọa.
…
Đêm trôi qua ngày mới lại mĩm cười, ánh nắng trong vắt len lõi chiếu
xuống từ mái ngối của một khu nhà đỗ nát cách xa thành phố vời vợi.
Ánh nắng hắt vào mặt như lời đánh thức Đổi Đình, cô từ từ mở mắt ra muốn cử động như chẳng thể nào làm được, trong ánh nhìn mơ hồ khi đang còn
say ngủ cô giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy trước mắt mình gần chục tên thanh niên to tướng, mặt mày dữ tợn, tóc tai bù xù, xâm mình hàng
loạt…cố gắng nhìn chăm chú hơn cô phát hiện ra mình đang bị trói trên
một chiếc ghế nhỏ ở chốn hoang sơ tiêu điều chẳng biết là đâu.
_Dậy rồi sao cô em?
Hạo Trình ma mãnh lên tiếng.
_Đây là đâu? Các người là ai?
_Nhà hoang
Hạo Trình đáp.
Đổi Đình cố gắng bình tỉnh tiếp tục.
_Tôi không thù không oán với các người, tại sao các người lại bắt tôi đến đây chứ?
Nghe đến đây Hạo Trình bật cười to tiếng.
_Đúng là giữa chúng ta không thù không oán, nhưng với người này thì sao?
Hạo Trình chỉ thẳng tay về phía trước, các tên đàn em của
anh lần lượt bước qua một bên, xuất hiện ở phía cuối cùng là Lưu Đan.
Đổi Đình tròn mắt kinh ngạc.
_Là Lưu Đan, tại sao lại là cô ấy?
Lưu Đan bước tới nhìn Đổi Đình mĩm cười một cách thương hại.
_T