
Dũng hẹn 4 giờ
chiều là để chia buồn với bà. Chúc mừng Việt thì cần cả hội nhưng chia buồn với
bà thì nên chỉ cần mình tôi là đủ rồi.” Thiên trơ tráo.
Hạ Vũ mím môi ngồi im lặng
trên sofa, tay cầm cốc nước xoay đi xoay lại. Thiên ngồi bên cạnh, sau một hồi
im lặng cậu mở lời trước:
“Tôi biết giờ bà có nhiều
chuyện buồn nhưng trước mặt bạn bè vẫn cố gắng tỏ ra mình vui vẻ, nhưng trước mặt
tôi thì không cần, bà muốn khóc thoải mái mà khóc.”
“Tôi, việc gì tôi phải
khóc.”
Hạ Vũ nói nhưng mắt
không ngước lên nhìn Thiên. Mấy tháng trốn tránh Thiên khiến Hạ Vũ cũng thật buồn.
Hạ Vũ không biết tình cảm của mình dành cho Thiên là gì nữa, cũng có lúc Hạ Vũ
thấy nhớ, cũng có lúc thấy sợ, có lúc lại muốn đẩy Thiên ra xa, lúc lại muốn
kéo Thiên lại thật gần. Mọi mâu thuẫn trong lòng ùn ùn kéo đến làm chiếc cốc
trên tay Hạ Vũ xoay nhanh hơn. Thiên nhận ra vẻ bất thường ấy, đưa tay lấy cốc
nước từ tay Hạ Vũ rồi đặt lên bàn. Thiên nhẹ nhành nắm tay Hạ Vũ:
“Đi lên tầng hai, tôi
có quà cho bà.” Thiên giật tay Hạ Vũ đứng đậy, kéo con bé chạy thẳng lên tầng
hai. Thiên chạy vài phòng mình rồi mang ra hai chú chó bông đang chúi miệng vào
nhau đưa cho Hạ Vũ. Đó là hai chú chó bông được nối bằng sợi dây, khi kéo chúng
tách rời nhau ra chúng như lò xo bật lại chúi hai cái miệng vào nhau giống hệt
đang hôn nhau. Hạ Vũ đỏ mặt cười:
“Tặng quà gì mà buồn cười
vậy? Ai thèm nhận.”
“Nhận đi mà, năn nỉ
mà.” Thiên nịnh nọt, sau đó nhanh chóng đổi giọng nghiêm túc: “Nhận lời làm bạn
gái tôi được không? Tôi nhất định không làm bà đau lòng.”
Hạ Vũ ú ớ nhất thời
không biết trả lời như thế nào. Rất nhanh sau đó, Hạ Vũ bị Thiên kéo lại sát
phía mình, hai tay Thiên giữ chặt hai vai Hạ Vũ và cúi đầu xuống hôn. Đôi môi
Thiên chạm vào đôi môi Hạ Vũ, nụ hôn đầu của cả hai người, ngô nghê và không có
kinh nghiệm. Đôi môi ấy cứ nằm im bất động trên môi Hạ Vũ vài giây, rồi cọ qua
cọ lại, mấp máy thăm dò. Hạ Vũ bất động đứng im không nhúc nhích, hai tay nắm
chặt, hơi thở bị nghẹn lại, đôi mắt mở to nhìn Thiên. Thiên nhắm mắt, dường như
rất chuyên tâm vào nụ hôn, Hạ Vũ cảm thấy cả hai cùng đang run rẩy. Hạ Vũ bỗng
nhìn thấy gương mặt Thiên biến thành gương mặt Việt. Việt đang say sưa hôn Hạ
Vũ. Rùng mình vì hình ảnh ấy, Hạ Vũ đẩy vội Thiên ra. Đột ngột bị tách khỏi đôi
môi ấm áp, Thiên có chút tiếc nuối còn Hạ Vũ thì thấy hối hận khi đã nghĩ đến
Việt. Thiên nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Vũ:
“Tất cả những gì tôi
trao cho bà đều thật lòng, đừng bao giờ nghi ngờ điều này.”
Hạ Vũ còn chưa hết chấn
động, nghe những lời từ đáy lòng Thiên khiến con bé vô cùng cảm động. Rõ ràng Hạ
Vũ đã rung động, đã thích Thiên, lúc này đây Hạ Vũ muốn ở bên Thiên, không muốn
buông tay Thiên ra nữa. Hạ Vũ không muốn mất Thiên dù trong lòng vẫn còn hình
bóng Việt, Hạ Vũ chủ động vòng tay qua ôm lấy Thiên:
“Đừng rời xa Hạ Vũ, nếu
một ngày nào đó Hạ Vũ muốn rời xa Thiên, bằng mọi cách, cách gì cũng được, nhất
định phải giữ Hạ Vũ lại, không được để Hạ Vũ bỏ đi.”
“Được rồi, Thiên hứa,
nhất định sẽ không để Hạ Vũ đi, bằng mọi cách giữ Hạ Vũ ở lại.” Rồi thấy có
chút gì đó không quen, Thiên nhăn trán: “Ơ, mà sao lại đổi cách xưng hô nhanh
thế, Thiên muốn được gọi là anh cơ.”
Hạ Vũ cũng không ngờ
sau nụ hôn ấy hai người lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy, bĩu môi: “Chờ
đấy mà được gọi là anh nhé, còn sinh sau người ta mấy tháng, gọi tên được rồi.”
“Hạ Vũ này! Mình thử lại
nhé?” Thiên đột ngột thay đổi chủ đề rồi đẩy vai Hạ Vũ ra nhẹ giọng hỏi, Hạ Vũ
ngại ngùng: “Thử lại, thử lại cái gì?”
“Thì hôn ấy, lúc nãy Hạ
Vũ cứ như tượng ý, hôn một bức tượng chả thú vị gì cả. Nụ hôn đầu của Thiên mà
chán vậy sau này kể lại cho con cháu chúng nó cười cho.”
Thiên ma mãnh nói làm Hạ
Vũ bắt đầu run lên, ai mà tin được đây là lời của cậu bé mười lăm tuổi chứ. Hai
đứa trẻ mười lăm tuổi, cuối cùng đã làm một chuyện “người lớn” - chính là hôn
nhau. Nụ hôn sau đó đến thật nhẹ nhàng. Lúc này hai tay Thiên đặt hai bên má Hạ
Vũ còn hai tay Hạ Vũ vòng ra phía sau ôm lưng Thiên. Hai đôi môi mơn trớn, nhẹ
nhàng chuyển động cùng nhau, tò mò xen lẫn thích thú. Cả người Hạ Vũ mềm nhũn
trong vòng tay Thiên. Một lúc lâu sau hai người rời nhau luyến tiếc, Hạ Vũ vùi
đầu vào vai Thiên mỉm cười.
Chương 15
Hạ Vũ và Thiên chính thức
công khai là một cặp, tuy không cùng nhau đi học hay đèo nhau chung trên một
chiếc xe đạp nhưng tuần ba buổi chiều không học thêm Hạ Vũ thường đến nhà
Thiên, cả hai cùng nhau ôn tập cho kỳ thì cuối năm lớp chín. Người vui nhất là
Thiên, mỗi khi cả hai học bài xong là Thiên lại tìm đủ mọi cách để được thực
hành hôn Hạ Vũ mọi nơi, mọi lúc. Thiên cứ như chú cún nhỏ chạy quanh chân Hạ Vũ
đòi hỏi rồi lại đòi hỏi khiến nhiều lúc Hạ Vũ “điên tiết”. Thiên dường như chẳng
đoái hoài đến cơn giận của Hạ Vũ cười xuề xòa:
“Cho đi mà, chỉ hôn một
cái thôi. Hôm nay Thiên chỉ xin một cái thôi, được không?”
“Không được là không được,
kh