
i đeo kính cận, đèo một cô bạn gái tóc ngắn lượn qua lượn lại với tiếng
cười trong trẻo. Cô bạn gái ấy luôn vòng tay qua ôm eo cậu bạn, thỉnh thoảng cô
gái ngân nga hát một vài ca khúc bằng Tiếng Anh, thỉnh thoảng cậu bạn buông một
tay lái, nắm lấy tay cô bạn gái và thì thầm. Dường như xung quanh không có gì
làm ảnh hưởng đến hai người trẻ tuổi ấy, họ đang chìm đắm trong mật ngọt yêu
đương.
Hạ Vũ nằm gối
đầu lên chân Thiên đọc sách. Mới hôm qua Hạ Vũ phải đi mua kính cận đeo, mắt
con bé nhìn không được rõ, không ngờ khi đến khám mắt Hạ Vũ đã bị cận gần số
ba. Nhìn Hạ Vũ mới lạ với cặp kính, Thiên khẽ vuốt một sợi tóc vương trên trán
bạn gái cười:
“Nhìn Hạ Vũ
thế này là lạ, có vẻ hợp với đeo kính, trông xinh hơn đấy.”
Hạ Vũ không
trả lời, mắt vẫn dán vào những dòng chữ trước mặt. Thiên nói tiếp đầy ẩn ý.
“Thế này
thì thật là bất tiện nhỉ? Thiên cũng đeo kính, chẳng phải chúng ta đã trở thành
tám mắt rồi sao?”
Dứt lời
Thiên cúi người xuống, lướt nhẹ môi lên môi Hạ Vũ, hai chiếc kính khẽ chạm vào
nhau “cạch”. Hạ Vũ cũng quen với kiểu bị hôn bất chợt nhưng lần này vướng đôi
kính nên phá lên cười vui vẻ rồi lại chăm chú đọc sách. Trầm ngâm một lúc, giọng
Thiên có vẻ rụt rè:
“Hạ Vũ, nếu
bây giờ Việt nói thích Hạ Vũ, Hạ Vũ sẽ chọn ai?”
Nghe xong
câu hỏi của Thiên, Hạ Vũ không thể làm ngơ, bất ngờ bỏ sách xuống và hỏi lại,
giọng hơi cáu:
“Sao tự
nhiên lại hỏi vớ vẩn như vậy? Việc đấy sẽ không xảy ra nên không phải chọn.”
“Chỉ là nếu
thôi…” Thiên đang vui tự nhiên tỏ ra buồn bã: “Nếu có chuyện đấy xảy ra, chỉ
xin Hạ Vũ đừng rời bỏ Thiên, được không?”
“Ngốc ạ, sẽ
không có chuyện như vậy.”
Hạ Vũ đau
lòng véo mạnh tai Thiên. Chẳng lẽ Thiên thích Hạ Vũ đến mức lo sợ sẽ mất Hạ Vũ
ư? Nếu như có chuyện Việt nói thích Hạ Vũ thật, có lẽ Hạ Vũ sẽ không thể trả lời
làm Thiên vui lòng và an tâm được. Năm ấy sinh nhật, Thiên tặng Hạ Vũ bó hoa hồng
vàng thật to và một chú gấu bông để Hạ Vũ ôm mỗi tối. Bố mẹ Hạ Vũ là những người
có tư tưởng tiến bộ, biết chuyện con gái có bạn trai vào hôm sinh nhật mười lăm
tuổi bố mẹ cũng không cấm cản, chỉ nhắc nhở con gái phải biết chừng mực, giữ
mình đúng mức, không được ảnh hưởng đến chuyện học hành.
Hạ Vũ thầm
cảm ơn bố mẹ bởi vì bố mẹ luôn là người rất tâm lý và yêu thương con gái. Hạ Vũ
nhủ lòng cố gắng thi đậu trường chuyên của tỉnh để không phụ lòng mong mỏi của
gia đình, thầy cô. Nhưng kết quả thật không đúng mong đợi, chỉ thiếu nửa điểm Hạ
Vũ không thể đậu vào lớp chuyên văn trường chuyên của tỉnh. Những người bạn của
Hạ Vũ đậu trường chuyên của tỉnh chỉ có: Việt, Thành chuyên toán, Minh chuyên
tin, An chuyên anh. Còn lại Hạ Vũ, Thiên, Dũng, Thanh, Thúy chỉ đậu trường
chuyên ban của thành phố: Hạ Vũ, Thanh, Thúy vào cùng một lớp khối D, Dũng và
Thiên cùng lớp khối A. Quỳnh và Phượng thi cả hai trường chuyên đều không đậu
nên học trường phổ thông bình thường khác trong thành phố. Từ đây cuộc sống của
mỗi người lại bắt đầu bước sang những ngã rẽ mới, gặp gỡ những người bạn mới và
bắt đầu những năm tháng học sinh tươi đẹp tiếp theo.
Lên cấp ba tuy là trường
mới nhưng đa số các bạn cùng lớp lại là bạn cũ, không chung lớp thì cũng là
chung trường cấp hai nên việc làm quen với môi trường mới không có gì quá phức
tạp. Lần này Hạ Vũ được học cùng trường với Hạnh, thế là trên con đường đi học
Hạ Vũ đã có người bạn đồng hành mới cũng chính là bạn thân từ nhỏ của mình.
Hạ Vũ vẫn được chọn làm
lớp trưởng, Thanh được bầu làm bí thư của lớp 10A9, học ở tầng hai. Thầy chủ
nhiệm phân chỗ cho hai bạn được ngồi gần nhau nên Hạ Vũ và Thanh ngày càng thân
thiết. Dũng cùng với Thiên học lớp 10A2 ở tầng ba nên hàng ngày chỉ trong giờ
giải lao Hạ Vũ và Thiên mới gặp nhau ở sân trường. Không học cùng trường với
Phượng nên Hạ Vũ và Phượng cũng ít liên lạc, dần dần chỉ thỉnh thoảng gọi điện
hỏi thăm nhau vài câu. Nhóm bạn lớp A1 hồi cấp hai cũng vậy, mỗi đứa một trường
không còn thường xuyên tụ tập như trước nữa.
Việt học trường chuyên
của tỉnh cũng chẳng cách xa ngôi trường Hạ Vũ đang học là bao nhiêu. Hai trường
đối diện nhau, tuy cổng trường thì mặt trước mặt sau nhưng từ chỗ ngồi gần cửa
sổ của Hạ Vũ có thể nhìn xuyên qua con đường lớn, xuyên qua khoảng sân rộng của
trường Việt và thấy được cửa lớp chuyên toán của Việt trên hành lang. Sở dĩ Hạ
Vũ biết rõ vị trí lớp chuyên toán là bởi Thành “chỉ điểm” cho.
Mặc dù nói là hận Việt,
ghét Việt… nhưng dường như những gì liên quan đến Việt, Hạ Vũ đều rất bận lòng,
rất quan tâm. Hiện tại đã là bạn gái của Thiên, đã có nhiều kỷ niệm với nhau
nhưng trong lòng Hạ Vũ luôn có một khoảng trống vô hình nào đó, cái khoảng trống
ấy lấp đầy hình ảnh của Việt, lấp đầy nỗi nhớ nhung, khao khát mà Hạ Vũ dành
cho Việt.
Con người ta là vậy đấy,
cái gì không phải của mình thì thèm muốn, ao ước, chờ đợi. Cái gì hiển nhiên là
của mình thì cảm thấy là của mình rồi thì không cần phải giữ gìn, vun đắp. Hạ
Vũ cũng vậy, tình cả