
ể nhẫn tâm đến vậy. Những ngày tháng ấy với Hạ Vũ và
Thiên, thực chẳng khác gì bị đày đọa tinh thần và thể xác. Nhìn thấy Thiên ở cổng
trường học người gầy rộc đi Hạ Vũ không khỏi xót xa. Tại sao lại sợ mình được hạnh
phúc? Tại sao phải làm khổ mình và Thiên như vậy? Tại sao lại cứ phải nhớ Việt?
Tại sao, tại sao? Hạ Vũ quay cuồng trong hàng ngàn câu hỏi rồi quyết định đến
nhà tìm Thiên sau hai tháng không gặp để xác định lại rõ tình cảm của mình.
Hạ Vũ dừng xe định bấm
chuông cửa thì con bé chợt nhận ra giọng nói quen thuộc từ phòng khách nhà
Thiên phát ra, giọng nói với sự giận dữ được kìm nén lại:
“Tại sao lại chia tay?
Chẳng phải hai người đang tốt đẹp sao?”
Câu hỏi vừa dứt lời thì
giọng Thiên rất gay gắt, bực bội xen lẫn sự mỉa mai cất lên:
“Mày có tư cách gì mà hỏi
tao câu ấy? Ngay từ đầu mày bảo với tao mày không quan tâm đến Hạ Vũ, mày nhường
tao thứ mày không cần, thứ mày không cần thì tao cũng chỉ vui đùa thôi, không
thích nữa thì bỏ…”
Thiên còn nói thêm những
điều gì đó, nhưng Hạ Vũ không còn nghe thấy, chỉ thấy bên tai mình lùng bùng rất
nhiều câu nói toàn là giọng của Thiên, giọng của Việt. Hạ Vũ cứ như một con rối
trong mắt hai người đấy, Hạ Vũ là một thứ đồ chơi của tụi mới lớn, Hạ Vũ là thứ
đồ chơi không ai cần… Bàng hoàng một lúc, Hạ Vũ lên xe và quay về nhà, nước mắt
không thể dừng trên gương mặt. Hình ảnh Thiên vui sướng, nhõng nhẽo khi bên Hạ
Vũ, lúc Thiên quỳ gối và cả lúc Thiên khóc nữa, cứ chập chờn trong tâm trí Hạ
Vũ. Hạ Vũ không muốn tin, không muốn tin những điều mình vừa nghe được.
Hạnh nhìn Hạ Vũ buồn
bã:
“Mày không nên tin những
gì Thiên nói với Việt, bọn con trai chẳng đứa nào thừa nhận mình “bị đá” đâu,
mà lại phải thừa nhận với người con trai mà bạn gái mình thích thì có mà điên,
tao không nghĩ Thiên là người như vậy.”
“Mày không ở đấy, mày
không biết được thái độ và những câu sau đó Thiên nói đâu. Cậu ta nói vì tao tỏ
ra quá si mê Việt nên cậu ta muốn thử xem mình có đủ sức làm tao thay đổi được
không? Tao nghĩ cũng giống như tao từng thử với Trung ấy. Chỉ có điều Thiên
không dừng lại sớm giống tao, còn tao thì quá ngu ngốc lại ngã vào cái trò chơi
ấy.” Hạ Vũ chua chát nói: “Tao nghĩ thông rồi, việc gì tao phải vì hai tên đấy
mà đau lòng cơ chứ, tao chán ghét tụi con trai, chẳng đứa nào là tốt đẹp và thật
lòng. Mày xem, rồi tao sẽ cho hai tên đấy biết, thứ bỏ đi như tao có bao nhiêu
người cần…”
“Mày lại làm sao rồi Hạ
Vũ, lại nghĩ ra cái trò gì mới đây?” Hạnh lo lắng.
*
* *
Giáng sinh, hơn hai
tháng Hạ Vũ và Thiên không nói chuyện với nhau, cả hai vẫn gặp nhau ở cồng trường
nhưng Thiên không còn tìm đủ mọi cách bắt chuyện như trước đây nữa. Hạ Vũ lại cảm
thấy đôi chút hụt hẫng, phải chăng Thiên hoàn toàn chấp nhận việc Hạ Vũ không
còn là bạn gái mình nữa. Đáng ra phải vui vì điều ấy vì chính Hạ Vũ là người
buông tay, thế nhưng sao lại thấy nặng nề như vậy nhỉ? Dũng từ tầng trên chạy
xuống, đưa cho Hạ Vũ một hộp quà của Thiên tặng. Bên trong là một chiếc khăn, một
đôi tất và một đôi găng tay với tấm thiệp: “Không có Thiên bên cạnh, hy vọng Hạ
Vũ sẽ được ấm áp hết mùa đông này.”
Hạ Vũ nghĩ mãi không
thông, Thiên đang định làm trò gì vậy, cậu ta có thực sự thích Hạ Vũ không hay
lại đang định chơi một trò chơi mới. Nếu muốn chơi, Hạ Vũ sẽ chơi cùng:
“A lô.” Thiên nghe máy.
“Chúng ta đã chia tay rồi,
sao Thiên còn tặng quà cho Hạ Vũ?” Hạ Vũ gọi điện hỏi Thiên.
Nghe thấy vậy Thiên cười
buồn: “Ai bảo với Hạ Vũ là Thiên đã đồng ý chia tay, hơn hai tháng qua Thiên đã
chờ ngày Hạ Vũ chủ động gọi điện cho Thiên và cuối cùng ngày ấy cũng đến. Thiên
không tin là Hạ Vũ không còn tình cảm gì với Thiên, chỉ là Hạ Vũ đang cân nhắc
suy nghĩ thôi. Giờ chúng ta quay lại được không?”
Nghe những lời của
Thiên, nghĩ lại những gì đã nghe được hôm trước, Hạ Vũ càng cảm thấy khó chịu:
“Thiên có cần phải đóng
kịch như vậy nữa không? Có mệt mỏi không?”
“Hạ Vũ… Hạ Vũ nói gì?
Thiên không hiểu.” Giọng Thiên hoang mang, lo lắng.
“Những gì Thiên và Việt
nói chuyện, tôi đã nghe thấy hết rồi.”
“Hạ Vũ đến tìm Thiên ư?
Chuyện đấy, chuyện đấy nghe Thiên giải thích được không? Chỉ là trong lúc tức
giận mới nói với Việt thế thôi, không phải là sự thật đâu. Thiên không hề có ý
đó, Thiên thực sự yêu Hạ Vũ.”
Thiên nói một hơi như sợ
Hạ Vũ không cho cậu giải thích, Hạ Vũ cười:
“Không phải làm như thế
đâu, đằng nào Hạ Vũ cũng là cô gái không ai cần. Hạ Vũ đã nói chúng ta chia tay
rồi thì nhất định là như vậy, không có quay lại gì cả. Chỉ là gọi điện cảm ơn
món quà của Thiên, đồng thời thông báo cho Thiên biết, Hạ Vũ không yêu Việt mà
cũng chẳng yêu Thiên, con người thật của Hạ Vũ cũng thích chơi trò chơi chinh
phục lắm. Hạ Vũ có người yêu mới rồi, nếu muốn nhìn thấy Hạ Vũ hôn người khác
thì mới chịu từ bỏ thì chiều chủ nhật đến quán cà phê Hoa tím gần sân vận động
Thiên sẽ biết. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn nhỉ?”
H