
người ấy, chỉ
cần nghĩ đến mình là nguyên nhân khiến người ta buồn, trái tim bạn cũng không
được yên ổn.”
Chương 05
Hôm bế giảng năm học lớp
tám, trời đột nhiên đổ mưa, vì đi mua nước cho các bạn không kịp chạy vào lớp
nên Hạ Vũ và Phượng phải trú mưa ở mái hiên bên dãy nhà vừa mới hoàn thiện. Đứng
ở bên này nhìn sang, qua làn mưa trắng trời, Hạ Vũ bắt gặp Việt đang đứng dựa
lưng vào tường quay mặt về phía mình. Không thể nhìn thấy Việt đang nhìn đi đâu
nhưng trong mắt Hạ Vũ, Việt đứng đó, cao ngạo, lạnh lùng và toát lên một vẻ cuốn
hút đến khó chịu. Chẳng biết mưa hay bụi bay vào mà mắt Hạ Vũ cứ nhòe đi: “Nghỉ
hè rồi ư! Mình chắc sẽ nhớ bạn ấy nhiều lắm đấy!”
Sau buổi bế giảng hôm ấy,
Hạ Vũ không đứng nhìn Việt nữa mà nhờ Thành đèo Phượng về nhà trước còn mình
thì lẳng lặng đi theo Việt. Hạ Vũ biết được nhà Việt, vì bố mẹ Việt kinh doanh
cửa hàng nên tấm biển trước cửa còn có cả số điện thoại bàn. Không để lỡ cơ hội,
Hạ Vũ đọc số điện thoại và ghi nhớ ở trong đầu. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ mới
đủ can đảm để nhấc máy lên gọi cho Việt, bố Việt chuyển máy cho con trai.
“Ai vậy?” Là giọng Việt.
Im lặng một lúc, Hạ Vũ
run run: “Bạn đừng hỏi mình là ai? Mình, mình rất để ý đến bạn… chúng ta làm bạn
qua điện thoại được không?”
“…”
Im lặng. Một lúc lâu
sau Việt lên tiếng:
“Dù không công bằng
nhưng mà… được, bạn muốn nói chuyện gì?”
“Không có chuyện gì
quan trọng, chỉ là, nghỉ hè rồi bạn có định đi học thêm môn nào không?”
“Có, tôi học Tiếng Anh
và Văn.”
“Vậy bao giờ thì bạn đi
học?”
“Đầu tháng tám... Còn
gì hỏi nữa không?” Việt lạnh lùng trả lời.
Hạ Vũ cảm thấy tủi
thân, ấp úng: “Không, vậy không phiền bạn nữa. À, mỗi tuần vào chủ nhật mình gọi
cho bạn một lần được không?”
“Tùy, nếu ở nhà tôi sẽ
nghe.”
“Vậy thống nhất thế
nhé, chào bạn, nghỉ hè vui vẻ!”
Hạ Vũ dập máy rồi nhảy
cẫng lên cười sung sướng. Hoàn - cậu em trai kém ba tuổi vừa đi đánh cầu về
nhìn chị mình nhảy như con kangaroo trong nhà thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Năm
nay Hoàn vào lớp sáu, đang nộp hồ sơ thi vào cùng trường cấp hai với Hạ Vũ.
Hạ Vũ lại đến tìm Phượng
rủ rê: “Hè này mày có muốn đi học thêm Văn với cô Lan không?”
“Mày lại định làm chuyện
gì? Mày đang học đội tuyển Văn ở nhà cô đấy thôi! Cô có dạy thêm cho các bạn
trong lớp đâu!”
“Có, năm nay cô mở lớp
dạy thêm đại trà cho ba lớp 9A1, 9A2, 9A4 mà cô nhận. Ai đăng ký thì đầu tháng
tám đi học.”
“Thật hả? Vậy tốt quá,
tao cũng đang định tìm thầy để học thêm Văn, vậy mày đưa tao đến nhà cô đăng ký
ngay đi.”
Chẳng để Phượng đợi
lâu, Hạ Vũ đã đưa Phượng đến nhà cô Lan để đăng ký học thêm. Hạ Vũ nhìn cô giáo
nhỏ nhẹ: “Đội tuyển Văn học thêm sáng thứ năm với chủ nhật, vậy sáng thứ hai,
thứ tư em muốn đi học thêm cùng với các bạn trong lớp đại trà được không ạ?”
Cô Lan nheo mắt nhìn Hạ
Vũ: “Kiến thức ở lớp đại trà cô dạy cho các em đội tuyển trước rồi còn gì? Sao
em lại muốn đi học?”
“Chỉ là em muốn học lại,
càng nghe nhiều lần càng nhớ lâu mà cô.”
Hơi nghi ngờ, cô Lan
đáp: “Thôi được, nhưng năm nay lớp chín thi đội tuyển thành phố, rồi thi tỉnh,
thi quốc gia, em phải cố gắng đấy!”
“Dạ, em sẽ cố gắng hết
sức ạ!”
Hạ Vũ trả lời cô giáo rất
tự tin, sau khi cùng Phượng trở về nhà thì con bé vô cùng háo hức đợi chờ đến
ngày được gặp lại Việt. Thỉnh thoảng nhớ Việt quá không chịu được, Hạ Vũ xách
xe đạp hướng về phía nhà Việt mà đi, rồi cứ lòng vòng quanh nhà Việt nhìn vào
trong xem có thấy được cậu ta không. Rất ít khi Hạ Vũ được toại nguyện, bên
ngoài là cửa hàng kinh doanh nên Việt thường ở nhà trong chứ không ngồi ở nhà
ngoài để Hạ Vũ có thể nhìn thấy.
Hàng ngày Hạ Vũ luôn
mong chờ đến chủ nhật, cứ khoảng tám giờ tối là Hạ Vũ lại gọi điện cho Việt,
nói những câu chuyện không đầu không cuối, hỏi vu vơ vài câu rồi dập máy. Trong
điện thoại Việt cũng không khác gì ngoài đời, lạnh lùng, xa cách, không mang một
ý tứ quan tâm đến người cùng mình nói chuyện là ai cả.
Sinh nhật mười bốn tuổi,
giữa tháng sáu trời tiếp tục mưa như trút nước. Năm nay Hạ Vũ quyết định tổ chức
một buổi tiệc nhỏ: có Phượng, Hạnh, và Thành đến tham gia. Thắng không gọi điện
về, điều này khiến Hạ Vũ hơi băn khoăn và buồn bã. Từ năm lớp một đến năm lớp bảy,
Thắng luôn là người đầu tiên tặng quà và chúc mừng sinh nhật Hạ Vũ. Năm nay
không có Thắng, nhưng lại có thêm một hai người bạn khác, Hạ Vũ cũng cảm thấy bớt
trống vắng.
Đầu tháng tám, Hạ Vũ
đèo Phượng đến lớp học thêm Văn nhà cô Lan. Từ lớp sáu đến giờ, tóc Hạ Vũ đã
dài ra rất nhiều, Hạ Vũ cũng chịu khó tập cầu lông cùng bố và em trai để giảm
cân nên cái biệt danh “Vũ heo” hồi cấp một cũng đã không còn nữa.
Sau hai tháng nghỉ hè,
nhìn Hạ Vũ nữ tính hơn hẳn, mái tóc dài được buộc gọn ra phía sau kiểu đuôi ngựa
trông khác hẳn mọi ngày. Lớp học thêm Văn đại trà rất đông, thấy Hạ Vũ cũng đi
học vài bạn tỏ vẻ ngạc nh