XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

ỗi cho mình- Dung rơi một giọt lệ, lúc này nó biết mình không thể mềm lòng được, mọi chuyện phải có hồi kết.

Để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?

- Anh Quân ơi- cả đám con gái tíu tít đi theo sau Quân.

- Tối nay anh khiêu vũ với em nhé- một đứa lên tiếng trước rồi tặng cho cậu ta hoa hồng đỏ.

- Hay là với em cũng được- lại thêm nhỏ khác cũng hành động y như thế.

Trên tay Quân là cả một bó hồng đỏ tươi thắm, cậu ta không biết phải giải quyết như thế nào, mấy nhỏ này dai như đĩa, quyết không để cho Quân đi.

Thu nhìn thấy vậy thì thở dài buồn bã, trong lòng nó lại nhen lên một cảm xúc khó tả, ganh tị, lo lắng sợ Quân sẽ đáp lại một trong số đó cái hoa hồng trắng mà hắn cầm trên tay. Thu không bao giờ tưởng tượng ra được cảnh mình có thể như đám con gái đó, xúm xít lấy một thằng con trai, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã rùng mình rồi. Mắt Thu cứ như thế mà dán chặt vào từng cử chỉ của Quân cho đến khi Nam bất ngờ kéo nó đi.

Thu ngỡ ngàng khi thấy khuôn viên phía sau trường lấp lánh ánh đèn li ti đủ màu sắc, nó cùng Nam đứng dưới một gốc cây cổ thụ, giờ mọi người đều ở trong phòng dạ tiệc, vì thế không ai để ý đến nơi này cả.

- Em thích không?- Nam hỏi.

Thu chẳng còn lời nào để nói, sự ngạc nhiên quá lớn không thể thốt lên, nó chỉ gật đầu lia lịa.

- Vì cái này mà từ chiều đến giờ không chịu lộ diện đó hả?- Thu trêu Nam: “Nếu không chắc cũng có hàng tá cô theo anh để tặng hoa hồng đó”- lời nói nó nửa thật nửa đùa.

- Nhưng anh chỉ muốn tặng hồng đỏ cho mỗi mình em mà thôi- Nam cười tươi rồi giơ đóa hoa nhỏ ra trước mặt nó: “Em làm bạn gái anh Thu nhé!”

Nhỏ như bất động trước lời tỏ tình này, Nam đã vì nó mà cố gắng nhiều như vậy, nhưng…

Thu cúi mặt xuống: “Bên cạnh anh em rất vui vẻ, thoải mái, em có thể vô tư nói cười, và em được là chính mình. Nhưng… em nghĩ đó không phải là tình yêu, vì xem anh là anh trai nên đôi lúc sự quan tâm lẫn nhau của chúng ta có thể đã khiến anh hiểu lầm. Thực sự đến bây giờ ngay cả tình cảm của bản thân đến chính em cũng chẳng hiểu rõ nữa, mỗi lần gần anh, mặc dù rất tự nhiên nhưng em không cảm nhận được trái tim mình đang thổn thức. Em không nghĩ mối quan hệ này có thể gắn bó lâu dài được. Vì thế… xin lỗi anh”

Nhưng điều nó chẳng thể hình dung nổi chính là phản ứng lúc này của Nam, cậu ấy không những không buồn mà còn nở một nụ cười hiền, động viên ngược lại nó: “Anh nhận ra từ lâu trái tim em đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn muốn được thử một lần, cố gắng vì bản thân thêm một lần thì dù là thành công hay thật bại anh tin mình vẫn đủ dũng khí để đối mặt, em đừng lo anh sẽ suy sụp tinh thần vì sự từ chối này nhé, Nam đâu dễ bị đánh gục như vậy”

- Có một điều này… không biết em có đồng ý hay không?- Nam lưỡng lự.

- Anh nói đi, nếu trong khả năng em có thể làm thì em sẽ cố gắng- Thu nói.

- Em có thể cho anh hôn vào má em một lần được không, xem như để chia tay nhau ấy mà, trong thời gian tới anh sẽ về nước, lúc trước anh quyết định ở lại Việt Nam chỉ vì mục đích duy nhất là theo đuổi em, nhưng có lẽ bây giờ… anh phải rút lui thật rồi. Mà em cứ yên tâm, ở phương Tây hành động đó chỉ là xã giao bình thường thôi, không có ý gì khác đâu- Nam giải thích

Nhỏ Thu bẽn lẽn gật đầu, chỉ là một cái hôn lên máthôi mà, đâu có gì là quan trọng lắm, ít ra nó cũng nên vì Nam mà làm một chút chuyện và Thu nhắm mắt lại. Chiếc hôn thoáng qua như một cơn gió thổi nhẹ nhàng đọng lại trên gò má nhỏ xinh đang khẽ ửng hồng rồi lại tan biến vào không gian tĩnh mịch, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi bản thân Thu cũng không cảm nhận được gì hơn nữa. Một nụ cười khẽ nở trên môi người con gái ấy nhưng lại làm tan nát một trái tim khác.

Quân bị đám con gái kia vây chặt cứng, mãi mới thoát ra được, ngán ngẩm cái cảnh nhộn nhịp đó, lang thang định tìm nơi nào yên tĩnh nghỉ ngơi và điều hắn không ngờ tới là chính mình lại bắt gặp Thu và Nam nơi này. Định bỏ đi chỗ khác nhưng trái tim không cho phép điều đó, không hiểu vì sao hắn cứ đứng từ xa mà nhìn, dù thật sự trong lòng không muốn thấy cảnh này chút nào.

Không nghe được những gì họ nói với nhau, hắn chỉ thấy duy nhất nụ hôn vừa phớt qua làn da Thu và nụ hồng tươi thắm cô ấy vẫn cầm chặt trên tay. Hắn đã vất cái hoa trắng duy nhất trong tay của mình, bước đi với trái tim ngàn mảnh vụn. Lần nào tin tưởng hắn cũng nhận lại cảm giác phản bội từ Thu cả, có thể lần trước là hiểu lầm, nhưng lần này chính mắt hắn thấy… và hắn đã nhìn tất cả. Từng hành động của Thu như từng mũi dao cào xé tâm can Quân. Lại một lần nữa đau…dù vẫn biết người đó chưa bao giờ thuộc về mình.

Thu bước đi, văng vẳng bên tai lời nói của Nam: “Em cũng phải tự đối mặt với tình cảm của mình đi, đừng lẫn tránh nữa, cứ như a

anh đây nè, thà bị từ chối còn đỡ hơn phải khiến bản thân cứ mãi đau khổ và dằn vặt”

Như đã có quyết định của mình, Thu chạy đến chỗ An hỏi: “Chỗ mày còn hồng đỏ không?”-