
ọi người nhiều hơn. Cậu ta cũng hay cười hơn, Duy cảm thấy lạ về điều này.
Ngày mà mọi người mong chờ cũng đã tới…
Có lẽ cái ý tưởng táo bạo của nhóm Duy được mọi người ủng hộ nhiều nhất. hàng trăm đóa hoa hồng bé xinh được mang đến, chất đầy cả một góc phòng nhưng chẳng mấy chốc là hết loáng.
Nhóm bạn mừng thầm, trong lòng ai cũng rất hứng khởi, mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn cả mong đợi.
Dung kéo tay An ra ngoài, mặt cô ấy trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Có chuyện này tôi muốn nói với bạn.
- Mình cũng định hỏi, mấy hôm nay cậu làm sao thế? Có vẻ không được vui- An quan tâm Dung.
- Vì tôi xem bạn là bạn thân của tôi nên tôi cũng muốn nói thẳng, bạn thích Duy đúng không?- Dung nhìn An nhưng nó thì cúi đầu xuống, Dung nói tiếp: “Bạn đã biết Duy là người đã đính hôn với tôi rồi mà”
- Xin lỗi, tôi đã cố gắng tránh mặt anh ấy lắm rồi…- không để An nói hết câu, Dung đã ngắt lời.
- Đêm đó, tôi thấy bạn và Duy ngoài bãi biển…- Dung cũng bỏ lửng câu nói của mình.
- Không phải đâu, chỉ vì hôm đó Duy quá buồn vì cú sốc hồi nhỏ nên anh ấy mới hành động thế thôi, chứ Duy chỉ xem tôi như em gái, không có ý gì đâu, anh ấy từng nói vậy mà- An buồn bã nói.
- Nếu như bạn nói thật, vậy thì tôi và bạn sẽ cạnh tranh với nhau, vẫn luật cũ, dùng hoa hồng đỏ để tỏ tình, xem Duy sẽ chấp nhận ai- Dung nói: “Ai thua phải rời xa Duy”
- Tôi không làm có được không?- An nói nhỏ nhẹ.
- Bạn không có lựa chọn khác, phải giải quyết mọi việc rõ ràng, nếu không thì bạn hãy chấp nhận thua cuộc- giọng Dung trở nên cương quyết hơn bao giờ hết. Cô ấy bỏ đi, để lại An một mình trên ghế đá ngồi suy nghĩ. An rối lắm, nó nên làm gì đây? Chấp nhận thử thách để nói lên tình cảm với Duy, hay nhẹ nhàng rút lui trong êm đẹp, dù sao thì Duy cũng đính hôn rồi, dù có chấp nhận nó cũng đâu làm gì được, hơn nữa cậu ấy chỉ xem nó như em gái, nếu lần này tỏ tình thất bại nó còn mặt mũi nào nhìn Duy nữa chứ? Khó khăn lại chồng chất khó khăn, đầu nó rối tung với những suy nghĩ…một quyết định quan trọng nhất trong đời mà nó từng đưa ra.
- Xin lỗi cậu An ơi, mình biết lần này làm cậu khó xử, nhưng mình đã yêu Duy bao năm nay rồi, nhất quyết không thể nhường anh ấy cho cậu được, cho dù cậu có là người mà mình quý nhất đi chăng nữa, tình yêu vốn là sự ích kỉ mà, hãy tha lỗi cho mình- Dung rơi một giọt lệ, lúc này nó biết mình không thể mềm lòng được, mọi chuyện phải có hồi kết.
Để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?
- Anh Quân ơi- cả đám con gái tíu tít đi theo sau Quân.
- Tối nay anh khiêu vũ với em nhé- một đứa lên tiếng trước rồi tặng cho cậu ta hoa hồng đỏ.
- Hay là với em cũng được- lại thêm nhỏ khác cũng hành động y như thế.
Trên tay Quân là cả một bó hồng đỏ tươi thắm, cậu ta không biết phải giải quyết như thế nào, mấy nhỏ này dai như đĩa, quyết không để cho Quân đi.
Thu nhìn thấy vậy thì thở dài buồn bã, trong lòng nó lại nhen lên một cảm xúc khó tả, ganh tị, lo lắng sợ Quân sẽ đáp lại một trong số đó cái hoa hồng trắng mà hắn cầm trên tay. Thu không bao giờ tưởng tượng ra được cảnh mình có thể như đám con gái đó, xúm xít lấy một thằng con trai, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã rùng mình rồi. Mắt Thu cứ như thế mà dán chặt vào từng cử chỉ của Quân cho đến khi Nam bất ngờ kéo nó đi.
Thu ngỡ ngàng khi thấy khuôn viên phía sau trường lấp lánh ánh đèn li ti đủ màu sắc, nó cùng Nam đứng dưới một gốc cây cổ thụ, giờ mọi người đều ở trong phòng dạ tiệc, vì thế không ai để ý đến nơi này cả.
- Em thích không?- Nam hỏi.
Thu chẳng còn lời nào để nói, sự ngạc nhiên quá lớn không thể thốt lên, nó chỉ gật đầu lia lịa.
- Vì cái này mà từ chiều đến giờ không chịu lộ diện đó hả?- Thu trêu Nam: “Nếu không chắc cũng có hàng tá cô theo anh để tặng hoa hồng đó”- lời nói nó nửa thật nửa đùa.
- Nhưng anh chỉ muốn tặng hồng đỏ cho mỗi mình em mà thôi- Nam cười tươi rồi giơ đóa hoa nhỏ ra trước mặt nó: “Em làm bạn gái anh Thu nhé!”
Nhỏ như bất động trước lời tỏ tình này, Nam đã vì nó mà cố gắng nhiều như vậy, nhưng…
Thu cúi mặt xuống: “Bên cạnh anh em rất vui vẻ, thoải mái, em có thể vô tư nói cười, và em được là chính mình. Nhưng… em nghĩ đó không phải là tình yêu, vì xem anh là anh trai nên đôi lúc sự quan tâm lẫn nhau của chúng ta có thể đã khiến anh hiểu lầm. Thực sự đến bây giờ ngay cả tình cảm của bản thân đến chính em cũng chẳng hiểu rõ nữa, mỗi lần gần anh, mặc dù rất tự nhiên nhưng em không cảm nhận được trái tim mình đang thổn thức. Em không nghĩ mối quan hệ này có thể gắn bó lâu dài được. Vì thế… xin lỗi anh”
Nhưng điều nó chẳng thể hình dung nổi chính là phản ứng lúc này của Nam, cậu ấy không những không buồn mà còn nở một nụ cười hiền, động viên ngược lại nó: “Anh nhận ra từ lâu trái tim em đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn muốn được thử một lần, cố gắng vì bản thân thêm một lần thì dù là thành công hay thật bại anh tin mì