
trước,
bắt gặp Minh và Mai. Anh không ngần ngại lại gần.
-Chào nhóc.- Bảo vẫy tay nở nụ cười.
-Chào anh.-Nó lễ phép.
Minh dừng lại quay người nhìn Bảo,
ánh mắt toát lên sự lạnh lùng cực độ, tại sao tên này lại quen biết với em gái
của anh chứ?
-Nhóc đi học sớm thế?- Bảo bỏ qua
ánh mắt của Minh tiếp tục cười nói với nó.
-Vâng ạ, anh cũng đến sớm mà.- Nó
đáp.
-Em lên lớp đi.- Giọng Minh đầy
quyền lực.
-Vâng ạ.
Nó đành cười trừ rồi chào Bảo đi
lên lớp, nó chưa bao giờ cãi lời anh vì anh lúc nào cũng muốn tốt cho nó. Chỉ
là nó không hiểu tại sao thái độ của anh lại lạnh lùng như thế khi thấy nó có vẻ
quen biết Bảo.
Nhìn bóng nó đã đi khuất, Minh mới
quay lại đối diện với Bảo, nét lạnh lùng quen thuộc lại hiện hữu trên gương mặt
tuấn tú kia.
-Sao cậu lại quen với Mai?
-Tình cờ thôi.- Bảo nhún vai.
-Tôi không cho phép cậu lại gần
nó một lần nào nữa.- Minh ra lệnh.
-Việc của tôi không liên quan đến
cậu.- Bảo chẳng để tâm đến lời anh.- Mà đó là ai mà có thể khiến cậu thay đổi
thái độ như vậy nhỉ, thật là thú vị.
-Tôi không cho phép cậu lại gần
nó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
-Tôi sẽ xem cậu làm gì được tôi
vì tôi sẽ tiếp tục làm bạn cùng nhóc ấy.
-Làm bạn?- Minh cười lạnh- Cậu mà
cũng có cái định nghĩa ấy sao, thật buồn cười.
-Tùy cậu muốn nói sao thì nói, từ
trước tới giờ tôi chưa bao giờ cho phép mình nghe theo lệnh người khác với cậu
thì càng không.
-Tôi cũng nhất định không để cậu
làm hại đến nó.
-Để xem cậu có thể làm gì?
Hai người nhìn nhau , cả không
gian bao trùm một cảm giác lạnh lẽo vô cùng, không ai có thể hiểu được tại sao
họ lại trở nên như vậy.
Hôm nay là hạn cuối cùng của hình
phạt, chỉ cần xong hôm nay là nó sẽ không phải ở lại trực nhật nữa. Phù, qua
hai tuần cũng nhanh thật đấy.
Đã dọn dẹp gần xong thì nó nghe
thấy tiếng động từ cửa lớp. Lạ thật giờ này còn ai ở lại nữa đâu. Nó quay đầu lại.
-Sao thế, làm xong rồi à?- Anh
lên tiếng, giọng đầy khinh miệt.
Nó không nói gì, chỉ nhìn cô ta một
lúc rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình, mặc kệ họ muốn nói gì thì nói.
-Sao thế, câm rồi à?- Anh tiếp tục.
Theo sau Anh còn có vài nữ sinh,
bọn họ tỏ vẻ rất ngạo mạn, nhìn qua đã biết toàn những người ỷ thế ức hiếp kẻ
khác, nhưng Mai không phải người dễ ức hiếp đâu.
-Nếu không có chuyện gì thì mấy
người về đi, tôi còn phải dọn dẹp.
-Còn dám lên mặt nữa à? Để xem
hôm nay mày làm như thế nào.
Anh vừa dứt lời, lập tức bọn người
phía sau đã tản ra cả lớp phá Mai, người thì xả giấy vụn bay khắp lớp, người
thì đẩy bàn ghế lộn xộn. Mai đứng nhìn những hành động đó, nhất thời chưa phản ứng
kịp. Đúng là ức hiếp người ta quá đáng.
-Các người có dừng lại không hả?-
Nó tức giận la lên.
-Dừng lại ư? Đang vui mà.
-Các người rảnh rỗi lắm sao mà đi
gây chuyện với người khác như thế?
-Gây chuyện? Là mày đã gây chuyện
trước thôi.
-Tôi gây chuyện với các người lúc
nào chứ?
-Lúc nào ư? Từ ngày mày vào trường
này đã là gây chuyện với bọn tao rồi. Nhìn lại mày xem, không có gì mà cũng đòi
tiếp cận với Hoàng, mơ đi. Còn anh Bảo nữa chứ.
-À, hóa ra các người là vì trai
nên mới như thế chứ gì?- Nó mỉa mai.
-Mày... còn mày thì tốt hơn chắc,
cũng là đứa mồi chài mà thôi.
-Ồ, thế sao, hay là vì các người
mồi chài không được nên muốn tôi chỉ giúp.
-Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với
tao điều đó?- Anh thực sự bị nó làm cho tức giận.
-Nếu không muốn phải nghe những điều
khó nghe thì xin mời đi chỗ khác cho, tôi không rảnh hầu chuyện các người đâu.
-Nếu bọn tao không đi thì sao
nào?- Anh vênh mặt thách thức.
-Nếu muốn biết hậu quả thì thử
xem sao.
Những lời này phát ra từ đâu?
Không phải phát ra từ miệng Mai mà là từ một người khác, giọng nói lạnh lẽo đến
âm độ làm cho đám nữ sinh cảm thấy e sợ. Mọi người quay người về phía cửa ra
vào nhìn xem rốt cuộc đó là ai.
-Anh Minh.- Tiếng một nữ sinh
vang lên, giọng nói vô cùng mềm mỏng, khác hẳn giọng nói chanh chua lúc nãy.
-Chuyện này không liên quan đến
anh, anh đừng xen vào.- Anh không chịu thua.
-Nếu tôi cứ thích xen vào thì
sao?- Anh lạnh lùng nói, khí thế dường như không cho người khác có cơ hội phản
bác.
-Anh...- Cô ta không thể nói gì.-
Anh không sợ em sẽ nói với...
-Nếu cô muốn.
-Anh thật quá đáng, chẳng lẽ anh
với nó...
-Không liên quan tới cô.
Anh nói câu nào cũng bị anh cướp
lời, uất ức không sao tả được, cuối cùng đành phải bỏ đi, trước khi đi còn lườm
Mai một cái.
-Sao anh lại đến đây.- Sau khi mọi
người đi khỏi, nó mới hỏi anh.
-Anh biết em vẫn còn ở lại nên
sang đây giúp em.-