
Giọng anh lại ấm áp như thường ngày.
-Không cần đâu mà. Em tự làm được.
-Có như thế này, bố mẹ hỏi anh mới
nói được chứ.
-À.
Nó gật đầu, cũng đúng, có anh nó ở
đây, nếu bố mẹ có hỏi anh Minh sẽ giúp nó trả lời, vậy là sẽ đỡ khiến bố mẹ lo
lắng hơn.
-Hừ, không ngờ con nhỏ đó lại còn
quen biết với cả anh Minh nữa- Một nữ sinh tức giận lên tiếng
-Bản chất nó vốn như thế mà,
không thể để yên cho nó như thế được.
-Đúng vậy.-Nhất định phải cho nó
bài học.
-Đang nói về ai thế?- Lại một giọng
nói khác vang lên chen ngang câu chuyện.
-Anh Bảo, anh chưa về sao?- Anh hỏi.
-Việc này liên quan tới em sao?
-À không, em chỉ muốn hỏi thăm
thôi mà.- Anh cười cười.
-Vậy à, à mà lúc nãy mọi người
đang nói ai vậy?- Bảo vẫn nhẹ nhàng, mắt không nhìn họ mà đang nhìn vào hai
ngón tay đang nghịch nhau của mình.
-À, bọn em đang nói về con nhỏ mới
vào trường ấy mà?- Một nữ sinh khác nhanh nhảu.
-Nữ sinh mới vào trường?
-Vâng ạ, chắc anh không...
Nữ sinh kia chưa kịp nói hết câu
đã bị gương mặt Bảo dọa cho hết hồn. Bình thường gương mặt Bảo nhìn rất thánh
thiện, baby, nhưng một khi đã tức giận thì gương mặt vô cùng đáng sợ, trông như
quỷ dữ có thể giết chết bất cứ ai.
-Anh... anh... sao thế... ạ?- Mọi
người sợ hãi lùi lại.
-Tôi muốn nói cho các cô một việc
này...
-Việc... việc... gì ạ?
-Từ nay trở đi cấm các cô gây
chuyện với cô gái đó, nếu không thì...
Mọi người bị Bảo dọa sợ đến hoảng
loạn vội gật đầu lia lịa.
-Vâng... vâng ạ, bon em không dám
nữa đâu ạ.
-Vậy thì tốt, về đi.
Đám người đó vội chạy đi, riêng
Anh vẫn cảm thấy ấm ức, tại sao ai cũng bảo vệ con nhỏ ấy chứ. Nhất định cô sẽ
không tha cho nó đâu, không bao giờ.
Đợi đám người kia đi, Bảo mới bước
về phía phòng học của Mai. Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ríu rít của nó.
-Anh Minh anh đã xong chưa vậy?
-Đợi tí, còn phải kê lại mấy cái
bàn nữa.
-Để em giúp.
-Không cần, em cứ ngồi đó đi, anh
làm được mà.
-Nhưng như thế không hay lắm, đây
là việc của em mà.
-Anh không cho em làm, em không
nghe lời anh phải không?
-Không có...
Bảo đứng bên ngoài rồi bước đi.
Thật sự làm người ta thấy tò mò về quan hệ của hai người kia, nhưng đã là người
liên quan đến Minh, hơn nữa lại là người có thể làm cho Minh cư xử như thế, nhất
định Bảo không thể bỏ qua.
-Mọi người thu dọn đồ đạc làm gì
vậy ạ?- Nó mắt nhắm mắt mở hỏi mẹ.
-Bố mẹ và anh con phải đi về quê
có việc.
-Ở quê có việc gì ạ?
-Cũng không có việc gì quan trọng
lắm, bố mẹ và anh con đi là được rồi.
-Mọi người đi mấy ngày ạ?
-Khoảng một tuần.
-Một tuần???- Nó trợn mắt.- Thế
con thì sao, con ở nhà một mình sao ạ?
-Không.
-Vậy thì con ở đâu?- Nó khó hiểu.
-Con sẽ sang nhà cô Hà ở vài
ngày.
-Cái gì???- Nó hét lên.- Con
không đồng ý.
-Vậy nếu con có thể ở nhà một
mình thì con có thể ở nhà.- Mẹ nó thản nhiên.
-Hay mẹ để anh Minh ở nhà với con
đi mẹ.
-Không được.
-Mẹ...- Nó mếu máo.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ ở
nhà một mình, hơn nữa nó cũng rất sợ ở nhà một mình, biết thế nên mẹ nó mới
dùng chiêu này, đúng thật là khốn khổ mà.
-Không còn cách nào khác hả mẹ?-
Nó nài nỉ.
-Mẹ đã cho con lựa chọn rồi đấy
thôi. Một là ở nhà một mình, hai là sang nhà cô Hà.
-Con chẳng thấy cái nào gọi là lựa
chọn cả.- Nó gận dỗi.
-Tùy con thôi, mẹ đi đây.
Mẹ nó bỏ nó lại rồi đi chuẩn bị
những thứ khác, nó quay sang tìm đồng minh- anh nó. Thế nhưng cái nó nhận được
là cái nhún vai và gương mặt bất lực từ Minh. Ôi trời, chẳng lẽ nó phải sang ở
nhờ nhà tên tâm thần ấy thật sao? Ôi cuộc đời của nó sẽ ra sao đây?
Nó buộc lòng phải thu dọn đồ đạc,
nói là đồ đạc chứ thật ra chỉ có vài bộ quần áo mà thôi.
-Nhanh lên, mẹ đưa con đi.- Mẹ nó
giục.
Trái ngược với sự thúc giục của mẹ,
nó vẫn chần chừ thu dọn hành lí, thấy vậy, mẹ nó tức giận nói:
-Nếu con còn như thế thì mẹ cho
con ở nhà một mình luôn đấy.
Nghe thấy vậy, nó cuống cuồng làm
việc, công suất có thể nói là đạt maximum luôn ấy chứ.
Nhìn vẻ mặt không cam chịu của nó
mà mẹ nó muốn nổi khùng.
-Này, có phải con đi tù đâu mà mặt
mũi như thế hả?
-Con không muốn mà.- Nó phụng phịu.
-Bây giờ con có đi không?
-Đi ạ.- Nó đành chịu khuất phục.
Mẹ nó đưa nó đến nhà Hoàng rồi bỏ
mặc nó ngoài cổng liền rời đi. Trông nó lúc này chẳng khác nào một con ngố đứng
ngẩn tò te trước nhà người khác, thật không thể nào nói nổi bộ dạng nó lúc này.
-Cháu đến rồi à?- Bà Hà đi ra
tươi cười chào nó.
-Vâ