Polaroid
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323421

Bình chọn: 10.00/10/342 lượt.

gặp giáo viên hỏi lại. Cứ thế chăm chú cho đến khi bên ngoài cửa
có tiếng gõ.

Luyến tiếc bỏ cuốn sách xuống, tôi ra mở cửa phòng,
bắt gặp ông quản gia đang bưng một cái khay bên trên là một chén cháo,
một dĩa trái cây, ly nước cùng thuốc.

“Cháu ăn đi, ăn xong để đó lát bác lên dọn.” – Ông quản gia trông rất hiền, lúc mỉm cười đuôi mắt nhăn nhăn phúc hậu.

“Dạ.” – Tự nhiên tôi cảm thấy ngại. Khổ thì chưa từng khổ nhưng tôi
cũng chưa từng được nuông chiều đến mức có người hầu hạ thế này. Mọi
ngày tôi đều rất tự giác xuống nhà ăn tối sau đó đi làm. Bữa nay vì vẫn
còn đang trong thời gian xin nghỉ để dưỡng bệnh, tôi không đi làm, cộng
với việc đọc sách quên thời gian, cuối cùng lại để cho người già cả hầu
hạ mình thế này.

Đón lấy cái khay, tôi trở lại phòng, đến ngồi trên
bộ ghế sofa đẹp đẽ. Thực ra từ lúc dọn đến đây, tôi chỉ mới dùng bàn
học, phòng tắm, giường ngủ và tủ đựng quần áo. Còn lại sofa, bộ bàn trà
bên cửa sổ, dàn máy tính, laptop, bộ đồ điện tử cao cấp... tất cả tôi
đều chưa dụng qua. Một phần vì không có thời gian, phần còn lại cũng
không có hứng thú với những thứ đó.

Cuộc sống ở đây quả thật rất
tốt, tốt đến mức là con người ta trở nên thụ động. Với một đứa trong
lòng vẫn luôn tự nhủ những điều tốt đẹp đều sẽ có hồi kết không ngờ tới
như tôi thì sẽ luôn mang trong mình cảm giác lo lắng. Chính vì vậy mà dù có sung sướng đầy đủ, tôi vẫn giữ mình ở một khoảng cách vừa phải,
không quá tận hưởng cùng nuông chiều bản thân. Nếu không sau này khi mọi điều tuyệt vời này kết thúc, tôi sẽ rất khó thích nghi.

Ăn xong
tôi đương nhiên không đợi ông quản gia lên dọn dẹp, tự giác mang đồ
xuống. Người đã bị Ngạo Quân đuổi đi hết rồi nên nhà vắng vẻ hẳn. Qua
cửa sổ tôi thấy ông quản gia đang tưới cỏ, còn Ngạo Quân có lẽ đã ra
ngoài. Tối nào cậu ta cũng đi chơi và trở về nhà khi trời gần sáng rồi
sau đó lại dùng lớp học để ngủ. Có điều tôi thấy cậu ta không đi cùng
Văn và Khoa. Xem ra Ngạo Quân còn một nhóm bạn khác và “bộ ba hoàng tử”
cũng không thân thiết như người ta vẫn nghĩ.

Tôi rửa sạch chén đĩa
của mình, up lên kệ cho ráo nước rồi trở về phòng. Không phải đến chỗ
làm nên tối nay khá nhàn rỗi, vì vậy tôi tự nuông chiều bản thân một
chút bằng việc ngâm mình trong bồn tắm để nước ấm massage cơ thể. Tôi
thích được thư giãn thế này, cảm giác như quay về cái thời bé con còn
tắm trong chậu. Khi đó cả người vòng chân ngồi vừa vặn trong chiếc chậu
nhựa, lềnh bềnh nổi trên mặt nước là hai cái nồi nhựa mà tôi dùng để
chơi đồ hàng. Lúc đó mỗi khi đi tắm, tôi thường nghịch nước rất lâu, mãi đến khi ba mặt mũi đen nghịt cầm cái khăn bông đứng chờ sẵn, tôi mới
miễn cưỡng rời khỏi chậu nước, cuốn mình vào khăn và theo ba lên phòng
mặc đồ. Tôi biết có một vài thiếu nữ thích cảm giác đứng nhắm mắt dưới
vòi hoa sen, còn tôi đến khi lớn lên vẫn thích ngồi trong chậu như thế.
Có điều không có cái chậu nào chứa vừa tôi hết.

Đối với tôi, tuổi
thơ là một bảo vật được nâng niu trong sự hồi tưởng đẹp đẽ. Những ngày
tháng rất ngốc ngếch cùng vô âu vô lo, cả ngày với đám giặc trong xóm
giăng nắng quần mưa, tối về được ba cõng trên lưng mà ru ngủ. Hồi đó
nhìn mấy anh chị lớn một chút, cảm giác họ thật bí ẩn và cũng rất giỏi
dang, lòng không ngừng trầm trồ cùng mơ ước mình mau chóng lớn lên. Bây
giờ mới cảm thấy quả thật mình lớn lên nhanh thật, đánh rơi rất nhiều
điều đẹp đẽ không còn nữa. Ngày ấy, tôi đương nhiên không ý thức được
mình đang hạnh phúc. Có lẽ con người ta chỉ nhận ra giá trị thật sự của
mọi thứ khi hồi tưởng vào lúc nó không còn nữa.

Mỗi người đều có một điều để nhớ nhung cùng luyến tiếc, có thể là một tình yêu dang dở, hay
là một người bạn phải đi xa. Phần tôi, có lẽ điều luyến tiếc nhất chính
là tuổi thơ. Nơi có ba, có Thế Anh khi còn bé, có những tiếng cười trong trẻo không gò ép, có thể thỏa thích khóc ầm ĩ trước mặt mọi người như
một sự nhõng nhẽo, có thể cắn môi rồi chỉ thẳng vào mặt đứa mình không
thích mà nói: “Ai chơi với mày.” Lớn lên, có tâm sự tốt nhất nên để
trong lòng, ai cũng đều có nỗi khổ của riêng mình, sẽ rất mệt mỏi cho họ khi nghe thêm chuyện không vui của mình. Lớn lên, không phải cứ bảo
khóc là khóc như mưa mặc kệ có ai đang nhìn thấy hay không. Con nít khóc lóc trông rất đáng yêu, nhưng mà người lớn thì lại trông rất ngu ngốc
trong mắt người khác. Lớn lên, có ghét ai tốt nhất chỉ nên tránh không
tiếp xúc, không thể nói thẳng vào mặt người ta là tôi ghét cậu. Việc
ghét một người ra mặt quả thật rất mệt mỏi. Xỉa xói rồi còn phải tận
dụng cơ hội để nói xấu người ta. Sau đó lại lo lắng mình có bị nói xấu
như vậy hay không. Nói chung, lớn là hiện thân của sự mệt mỏi.

Trong con người tôi có lẽ tồn tại khá nhiều nhân cách. Tôi là đứa ghét hồi
tường, nhưng lúc rảnh rỗi lại không ngừng nghĩ ngợi về tuổi thơ. Ngay cả trong những giấc ngủ tôi hầu như chỉ mơ về những năm tháng non nớt của
mình. Việc có một hồi ức đẹp để luyến tiếc là một điều may mắn. Mỗi khi
mệt mỏi, khi ấm ức, khi gục ngã, tôi đều sẽ chạy về bên