Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322835

Bình chọn: 8.00/10/283 lượt.

với con rồi, con còn muốn cái gì nữa mà cứ khóc hoài thế? –
Mẹ Quân nhăn mặt, tay day day thái dương, có vẻ chịu đựng.

Tiếng thút thít của tôi im bặt, rồi thành những cơn nấc cục
vì bị ghìm lại. Tôi nhìn Quân như để chắc chắn hơn.

Anh nhìn tôi, cười hiển, gật đầu: Hôm lễ tốt nghiệp, lúc anh
có điện thoại, là mẹ gọi, tìm anh đến để làm giấy tờ sang tên.

- Đáng ra sẽ không cho hai đứa đâu. Nếu Quân nó thua ai chứ
không phải con, mẹ sẽ không cho. Việc con hơn nó cũng giống như ba nó ngày xưa
vậy, giỏi dang nhưng vẫn không thể qua mẹ. Cho nên hai đứa có được điều mình muốn
rồi đấy.

Tôi lúc này đã có thể ngưng khóc hẳn, hết nhìn mẹ cả rồi lại
nhìn anh: Ba anh biết chưa?

- Trong lúc em hôn mê, anh đã đàm phán với ba xong rồi. –
Quân cười rất tươi.

Tôi cũng cười theo, nhưng mặt mũi tèm lem nên chắc trông như
con mèo.

Quân mang đầu mình cụng nhẹ vào đầu tôi, giữ cho hai hơi thở
thật gần, quyện vào nhau, cho hai tiếng cười không xa thêm chút nào nữa.

- Con đã dùng hạnh phúc của mình để mua được tiền của mẹ rồi
đấy. – Tiếng mẹ Quân vang lên, bên trong ẩn chứa sự vui tươi và hài lòng. Dứt lời,
bà quay người, có ý định rời đi.

Quân ngồi thẳng người dậy, kéo tôi, ôm chặt vào lòng, nói với
theo mẹ mình: Hạnh phúc không mua được tiền đâu mẹ.

Tôi nghe tiếng mẹ anh cười, giọng trong trẻo tươi tắn. Tiếng
đế dày của bà rời đi xa dần, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói: Lần sau con
đừng có rối lên như thế nữa nhé Lam Anh! Tụi nó yêu nhau thì chạy đi đâu cho
thoát nhau. Làm dì không kịp trang điểm.

Sau đó là tiếng Lam Anh, ở một nơi không xa bên ngoài phòng:
Dì đẹp thế này mà còn trang điểm nữa thì phụ nữ vì ghen tức mà tự tử hết à?

- Con nhỏ này, khéo nói quá, nhưng mà dì thích!

Tiếng cười của họ ngân lên, vang ra, lọt vào cả căn phòng
này.

Tôi vùi mặt trong lòng Quân, miệng nhoẻn cười viên mãn: Cảm
ơn vì anh đã trở về bên em.

Anh cười ra tiếng nhè nhẹ, nghe rất hiền: Ngốc quá! Làm sao
anh để mất hơi thở của mình được?

Chúng tôi ôm nhau, siết chặt. Từ nay sẽ không rời xa nữa, dù
cho có lúc giận hờn, có lúc cãi vã cùng ghen tuông, nhưng buông tay thì không.

- Tại sao hạnh phúc lại không thể mua được tiền hả anh? –
Tôi lơ đãng hỏi.

- Nếu như nhìn ngược lại thì bình thường người ta vẫn dùng
hàng hóa để mua tiền của em. Còn hạnh phúc, của ai thì mới giá trị với người
đó, không thể dùng để mua tiền của người khác. – Tiếng nói khàn khàn của Quân lẩn
khuất trên đầu tôi, êm đềm và dịu dàng.

Tôi cũng cười, nhắm mắt bình yên trong vòm ngực của anh. Hạnh
phúc chỉ là để trao ban, san sẻ, và cùng tận hưởng, có như thế nó mới ngày một
lớn lên.

- Anh! – Tôi đột nhiên bật thốt. Đã bao tháng nay, tôi khao
khát được gọi anh như thế.

- Sao em? – Tiếng Quân quá đỗi dịu dàng, êm đềm như nắng mai
bình yên, lại ngọt và lành như những cơn mưa xuân để mầm non xanh mướt.

- Anh! – Tôi vốn không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi mà
thôi.

Có tiếng cười của Quân, nghe rất trong: Ừ, anh ở đây.

- Anh!

- Anh ở đây!

- Anh!

Tiếng “Anh” đó, tôi muốn gọi cả đời, không chỉ để nghe lại lời
thưa, mà đó là tất cả những yêu thương bật thốt lên từ trái tim. Khi gọi “Anh”,
lòng tôi phảng phất sự ngọt ngào và mát lạnh tựa bông anh đào hồng hào ướp đá
bào, trong lành như dòng nước chảy xuống từ ngọn núi cao. Một tiếng “Anh”, bình
thường như bao nhiêu người khác vẫn thốt ra hằng ngày, nhưng lại là tất cả những
gì đặc biệt trong tôi. Bởi tôi biết, chỉ cần một tiếng cụt ngủn như thế, có một
người luôn biết rằng tôi gọi Anh.

Anh!!!

_Hết_