Old school Easter eggs.
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 8.00/10/290 lượt.

phấn son, cho nên ủy quyền để ba tôi làm chủ
tịch. Mẹ bảo sẽ cho tôi quyền thừa kế, nếu học kỳ này hoặc kỳ sau, tôi có điểm
thi cao nhất. Mẹ tôi không phải người phụ nữ sống vì chồng vì con. Lúc chia tay
ba, bà ấy để ông nuôi tôi, còn mình thì thoải mái đi làm người mẫu. Cho nên việc
bà ấy ra điều kiện không phải nói cho vui. Nếu trở thành chủ tịch, tôi sẽ là
người làm chủ công ty, ba sẽ phải nhún nhường tôi. Lúc đó tôi và An lại có thể
yêu nhau rồi.”

Tôi lật sang trang, tiếp tục đọc: “Làm mặt lạnh với em khó
quá! Thấy em là tôi chỉ muốn ôm vào lòng, mà giờ thì phải đứng xa nhìn, không
dám làm gì quá khích. Gần đây em gầy đi nhiều, không cười nữa, cũng không ra khỏi
phòng. Tôi nhớ em lắm! Ở trên lớp, tôi muốn nhìn em thật nhiều, nhưng mà lại phải
nghe giảng. Đợi tôi đấy, không được yêu người khác đâu, tôi sẽ về với em sớm nhất
có thể.”

Hóa ra, đến khi ấy, anh vẫn còn yêu tôi. Thế nhưng giờ có
Lam Anh rồi. Giờ thì mọi yêu thương lúc trước đều là vô nghĩa mất rồi.

Mắt tôi nhức nhối, róng ran, sống mũi cay xè, tay run run lật
qua một trang nữa: “Tôi chết mất thôi! Em bị sao thế này An ơi? Tại sao lại
không nói được? Em buồn đến thế sao? Xin lỗi em, lá thư anh viết cho em là vì bị
ba ép. Nếu biết sẽ thế này thì anh đã tìm cách nói thật với em rồi. Anh không
có điểm thi cao nhất ở học kỳ một, nhưng qua học kỳ hai nhất định sẽ cố gắng.
Em đừng xảy ra chuyện gì nhé! Chị họ anh du học sắp về nước rồi. Chị Lam Anh giỏi
lắm, chị ấy sẽ giúp anh học, rồi anh sẽ được điểm cao, và mình lại về với nhau.
Em phải chữa bệnh đi có biết không? Như vậy anh buồn và lo lắm. Anh đến chỗ em
chữa, mà bả bảo không tiết lộ thông tin bệnh nhân. Cái bà điên đấy! Anh bảo là
anh trai em, bả không tin, làm phải nhờ dì gọi về xác nhận. Bả nói là bệnh em nặng
lắm, tại em không muốn khỏi, cho nên có khi cả đời không nói được. Thế sau này
mình phải dẫn nhau đi học ngôn ngữ tay à em? Anh kệ, em có như thế nào anh vẫn
yêu, đừng yêu thằng khác là được.”

Tôi gấp cuốn sổ lại, nước mắt chảy dài trên má. Thì ra anh
yêu tôi đến vậy, thì ra tâm tư chỉ nghĩ về tôi, nhật ký cũng chỉ viết về tôi.
Hóa ra, từ đầu đến cuối đều là vì tôi. Chắc anh cũng đã đau khổ và chịu đựng
nhiều lắm. Ngày hôm công bố điểm, anh giận đến như vậy là vì không thể đạt yêu
cầu của mẹ, không thể quay về với tôi sao? Quân ơi, rốt cuộc anh đã đau khổ đến
mức nào? Vậy mà em chẳng thể làm gì cho anh, chỉ biết suy nghĩ theo lối thường
tình, còn định bỏ anh lại đây rồi ra đi.

Tôi không thể kìm lại, òa khóc thành tiếng, nước mắt ướt đẫm
mặt. Anh đâu rồi? Tôi muốn thấy anh ngay bây giờ. Tôi muốn được anh ôm. Ông
Hùng có làm gì tôi cũng mặc kệ.

Cửa phòng lại có tiếng mở ra. Tôi để nguyên gương mặt mặt đẫm
lệ, quay ra nhìn. Là Quân, anh đang đứng ngoài cửa, hốt hoảng nhìn tôi. Tôi còn
chưa lên tiếng gọi anh đã luống cuống lao đến.

- Em sao thế? Đau chỗ nào? Nín đi! Em đau ở đâu anh gọi bác
sỹ khám? – Tay anh liên tục lau nước mắt cho tôi, giọng nói khẩn trương.

Tôi nhìn anh, lại khóc nấc lên, không thể nói thành lời.

- Anh đi gọi bác sỹ nhé. – Quân nói gấp, rồi xoay người định
chạy đi.

Tôi càng gào khóc to hơn, làm anh đi cũng không được, đành
ngồi xuống giường.

- Cái này... sao em lại có? – Giờ anh mới thấy cuốn sổ của
mình.

Tôi vẫn cứ khóc.

- Em đọc rồi à?

Tôi càng khóc dữ dội.

Quân lóng ngóng cả tay chân, không biết phải làm gì, luống
cuống đỡ tôi ngồi dậy, rồi ôm tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ sau lưng: Em nói chuyện
với anh đi! Đừng khóc nữa! Đừng có làm anh sợ!

- Em xin lỗi! – Tôi mếu máo.

- Em có lỗi gì đâu. – Giọng Quân rất hiền.

- Giá như em không có điểm cao nhất, thì mình đã được bên
nhau rồi. – Tôi lại khóc ầm lên như đứa trẻ.

- Là do anh không giỏi, không phải tại em. – Quân dỗ dành.

Đây rõ ràng là lỗi của tôi. Anh chỉ thua tôi đúng một điểm.
Đây là do tôi, không phải do anh.

- Nín đi anh nói cho nghe cái này!

Tôi cũng muốn ngừng khóc, nhưng lại làm không được, bao
nhiêu oan ức, tức tưởi, cứ thế bật ra thành tiếng, rồi hóa nước, trào ra khỏi
khóe mắt, làm ướt cả một bên vai áo anh.

- Nín đi! Anh yêu em! – Quân thì thầm vào tai tôi.

- Em cũng yêu anh nữa. – Tôi nói trong nước mắt.

- Vậy là được rồi. Anh chỉ cần em vẫn yêu anh thôi. Em đừng
khóc nữa! – Tôi có thể cảm nhận được nụ cười thật hiền của anh.

Nhưng mà tôi vẫn tiếp tục khóc, mặc kệ mọi cố gắng của anh,
và cả của bản thân mình. Yêu càng nhiều, lìa xa càng chua chát.

- Sao ầm ĩ như cái nhà trẻ thế? – Giọng nói của người thứ ba
vang lên trong phòng.

Tôi rời khỏi lòng Quân, hướng mắt ra cửa. Mẹ anh đang đứng ở
đó, với tất cả vẻ đẹp và quyến rũ. Phía sau bà là Lam Anh. Cô ấy đang nhìn hai
đứa tôi bằng ánh mắt vui mừng.

Có người đến, tôi không khóc ầm ĩ nữa, chỉ rấm rức trong cổ
họng.

- Con nín đi An! Mẹ cho hai đứa cổ phần rồi, thằng Quân cũng
làm hồ sơ đi du học