XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325891

Bình chọn: 9.5.00/10/589 lượt.

vào nhà đi thì biết, anh chờ ngoài này nhé.

Vẫn ko hiểu anh đang có ý gì. Ko thuyết phục được anh về nó lững thững bước vào nhà trong lòng vẫn ko hiểu hết hành động của anh. Mà lạ thật đấy, giờ này mọi hôm ba mẹ nó đã tắt đèn đi ngủ rồi cơ mà, sao hôm nay điện vẫn sáng nhỉ?

Đẩy cửa bước vào nó nhìn thấy ba mẹ mình vẫn ngồi xem ti vi mà ngạc nhiên:

- Sao giờ này ba mẹ vẫn chưa ngủ? Hai người đang chờ con sao?

- Ừ, ba mẹ đang chờ con mà - Ba nó nhìn nó trả lời.

- Phải đó, đồ dùng cần thiết mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi đó. Con nhanh ra đi ko để Lê Thái nó chờ - Mẹ nó cũng lên tiếng.

- Có chuyện gì thế? Sao ai cũng có vẻ bí mật với con vậy? - Giọng nó bức xúc nói.

Thật sự nó hết chịu được cái bí mật này rồi nhé, cứ làm như nó là con búp bê rồi muốn đưa nó đi đâu thì đi vậy. Muốn làm gì ít nhất cũng phải cho nó biết chứ.

Ba mẹ nó nhìn nó với vẻ ngạc nhiên:

- Lê Thái thật sự ko nói gì cho con biết sao? - Mẹ nó hỏi

- Con ko biết mẹ đang nói chuyện gì, giờ con rất buồn ngủ. Con đi ngủ đây, ba mẹ ngủ ngon nhé.

Nói rồi nó đi thẳng một mạch lên phòng ko để cho ba mẹ mình nói thêm một câu nào nữa, nhưng khi nó vừa thay đồ đi ra thì Lê Thái đã yên vị trên cái giường của nó rồi, anh đưa tay vẫy nó lại rồi kéo nó ngồi xuống chân anh.

- Buổi tối của lọ lem và chàng hoàng tử chưa kết thúc mà, em ko tò mò muốn biết lọ lem có biến mất sau 12h đêm ko sao? - Anh ghé tai nó nói nhỏ.

- Em ko phải lọ lem và anh cũng ko phải hoàng tử, giờ thì đi về để em còn đi ngủ. - Nó đứng dậy kéo anh ra khỏi phòng nó.

Đứng ngoài cửa phòng anh nói vọng vào:

- Anh cho em 10 phút để thay đồ vào xuống dưới nhà. Nếu chậm nữa chuyến bay của chúng ta sẽ trễ đó.

Anh nói rồi bước xuống dưới nhà trong sự tức tối của nó. Đứng trong phòng nó giậm chân tại chỗ, nhưng với bản tính tò mò ko chịu được nên nó đành ngậm ngùi thay đồ rồi bước xuống nhà.

Vừa thấy bóng nó ở cầu thang anh đã đứng dậy lễ phép cúi chào ba mẹ nó:

- Thưa ba mẹ, chúng con xin phép đi cho kịp giờ.

Ba nó gật đầu nói:

- Các con đi chơi vui vẻ nhé.

Mẹ nó cũng vỗ vỗ tay anh dặn dò:

- Con nhớ chăm sóc Tuệ Minh nhé.

Anh nhìn mẹ nó gật đầu để bà yên tâm:

- Xin mẹ cứ yên tâm.

Anh hướng ánh mắt nhìn nó nói:

- Em còn ko mau chào ba mẹ đi, chần chừ nữa là ko kịp giờ đâu đấy.

Giờ thì nó hoạt động như một cái máy đã được anh lập trình sẵn. Cúi đầu chào ba mẹ mình rồi lẽo đẽo bước theo anh.

Ra đến sân bay nó mới biết điểm đến tiếp theo của nó và anh sẽ là Nha Trang. Ko biết ý đồ của anh là gì nhưng nó cảm thấy rất vui. Nghe nói biển Nha Trang rất đẹp mà nó chưa được đến lần nào, điều đó càng khiến cho nó tò mò hơn về chuyến đi này.

- Anh ko thể tiếc lộ cho em một chút chuyến đi lần này sao? - Nó hỏi với vẻ mặt tò mò.

- Anh đưa em đi gặp ba mẹ "chồng" tương lai của em đấy. - Anh nở một nụ cười gian sảo nhất và nói với nó.

Đầu óc nó quay cuồng, chân đang bước đi thì bỗng mềm nhũn ra khiến anh phải dìu nó bước đi. Nó ko tin vào những điều anh vừa nói nên hỏi lại:

- Anh nói là chúng ta đi gặp ai cơ?

- Đi gặp ba mẹ anh, cũng chính là ba mẹ "chồng" tương lai của em.

Bất ngờ thật nhưng nó chưa chuẩn bị gì hết. Thế này thì làm sao nó chống đỡ được. Đưa ánh mắt có thể giết người nhìn anh nó nói:

- Có phải đất chật quá nên anh ko muốn sống nữa đúng ko? Em đã chuẩn bị gì đâu mà anh dám đưa em đi mà ko hỏi ý kiến em hả?

- Em ko muốn làm vợ anh? Nếu thế thì chúng ta quay lại nhé? - Anh nhìn nó tỉnh bơ đáp.

Máy bay đã cất cánh rồi thì sao mà quay lại đây? Anh lại mỉm cười trước cơn thịnh nộ của nó. Chắc chắn điểm đến tiếp theo sẽ làm cho nó nguôi giận ngay thôi mà.

Vừa xuống máy bay nó và anh đã được chú tài xế của ba anh chờ đón từ khi nào. Ba anh được cấp trên phân phó nhiệm vụ đi Đà Lạt huấn luyện 1 năm nên mẹ anh cũng đi theo để chăm sóc cho ông.

Theo như anh kể thì ba mẹ anh xa nhau 30 năm giờ mới có cơ hội ở gần nhau mà chăm sóc cho nhau. Ba anh em anh được sinh ra ko có sự chứng kiến của ba mình, cũng chính vì lý do này mà anh phản bác lại ý kiến của ba dẫn đến gần 8 năm nay ông ko hề nói chuyện với anh. Nhớ lại chuyện đó cũng thật buồn cười:

" - Ba sẽ định hướng cho con theo nghề của ba. - Ông Hoàng Phúc nhìn Lê Thái nói

- Con sẽ ko theo ngành của ba đâu, ba đừng ép con. - Lê Thái ương bướng trả lời.

- Tại sao con lại ko thích trong khi nhiều người mơ ko được?

- Con ko muốn sau này vợ con giống như mẹ, chờ đợi và chờ đợi đến khi đầu hai thứ tóc, con cháu đề huề rồi mà hai vợ chồng vẫn ko được ở bên nhau.

Câu nói của Lê Thái vừa dứt, ông trầm ngâm nhìn người vợ kết tóc se tơ bao nhiêu năm của mình mà nhói lòng. Lê Thái nói đúng, ông đã để cho bà phải mòn mỏi chờ đợi bao nhiêu năm qua. Phả