Polaroid
Hành Trình Của Biệt Ly

Hành Trình Của Biệt Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322635

Bình chọn: 10.00/10/263 lượt.

ng hiểu được cảm giác của chính
mình. Giữa cô và anh cách nhau quá xa, lại cũng quá gần, thành ra họ cứ
bế tắc mãi. Cô lúc nào cũng tự coi mình là một con chim, cần phải bay đi khi còn có thể. Còn anh tự coi mình là một chiếc lồng, có thể nhốt cô
lại mãi mãi bên cuộc đời.

Chồng mệt mỏi, vùi khuôn mặt vào vai cô. Tại nơi ấy, Vũ thấy có thứ gì
đó ấm nóng vừa rớt ra. Có lẽ là của anh. Tiếng nói của anh tan dần, tan
dần: “Hãy tự quyết định cuộc đời mình. Chỉ mong sao em đừng tự trách
mình là được.”

Cô bỗng nhiên thấy lạnh lòng, nhưng không làm cách nào chạy trốn được.
Vòng tay của anh quá chặt, cô chỉ có thể câm lặng mãi như thế. Có lẽ số
phận này đã được viết sẵn, càng chống đối thì càng khiến nó rách nát và
nhạt nhòa.

Hành trình Ly Biệt.

Cuối cùng thì ai cũng phải trưởng thành thôi.

Nằm trên giường, bên cạnh người chồng của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vũ thấy trăng tròn như một viên ngọc sáng ngời. Cô đưa tay ra, nhưng
không biết phải làm gì tiếp theo. Thế rồi cô lại buông xuống, lần tìm
đến bàn tay của chồng. Vũ nhắm mắt, chợt thấy hình ảnh của một người đàn ông xưa cũ hiện về.

Anh xuất hiện ở bến xe bus, quần áo thẳng thớm cùng một dáng người cao
ráo, cô độc. Trong quán bar, cô thấy anh hút thuốc, tàn đỏ le lói như
cuộc đời của anh. Anh hỏi cô về Cẩm Phả, nói rằng anh đã từng tới đó.
Rồi cô thấy tấm lưng trần của anh, ban công nhà anh. Thấy anh từng ôm cô lên giường và ôm cô thật chặt. Anh gọi tên cô trong hơi thở. Còn cô ôm
lấy anh, hít lấy mùi hương quyến rũ trên da thịt anh.

Rồi tất cả cùng tan biến, như đám khói thuốc mà anh hút. Cho dù Vũ có
gào thét tuyệt vọng cỡ nào, anh cũng sẽ quyết tuyệt ra đi như thế. Cô
không tài nào bước vào thế giới của anh được.

Anh ấy sẽ mãi không bao giờ biết được rằng, có một cô gái từng vì anh mà tuyệt vọng và u buồn như thế. Giã biệt Dương Nguyễn, giã biệt quá khứ.
Trong đêm tối, Vũ nở một nụ cười, nhưng vẫn phải rơi một giọt nước mắt
đau thương.

Tôi định sẽ dùng chương này để kể lể về lý do vì sao tôi viết câu chuyện tẻ nhạt như thế. Rằng vì sao tôi lại viết một câu chuyện không có cao
trào, chỉ có màu xám và cô đơn. Nhưng rồi tôi thấy không cần thiết nữa.
Vì Vân từng nói với tôi rằng, độc giả ấy mà, họ giống như màu sắc, cậu
không bao giờ có thể bắt kịp họ được đâu. Vậy nên cậu chỉ có thể chọn
lấy riêng cho mình một màu. Kiên định như thế mà cũng hờ hững như thế,
cho dù họ có nói gì thì cậu cũng phải nghĩ, câu chuyện này viết ra là
cho riêng mình cậu. Và nó là của cậu.

Thế nên, dù có hơi đường đột và thất lễ, nhưng có lẽ tôi phải bỏ qua
khâu kể lể nhằm lôi kéo và khiến các bạn yêu quý tôi cùng câu chuyện
hơn!

Sau khi đọc xong truyện của tôi, bạn bè đều nói tôi hãy mang nó đi xuất
bản. Nhưng tôi nghĩ mình không có đủ khả năng, vì nó còn quá non nớt.
Hơn nữa, nhà xuất bản yêu cầu rất nhiều, tôi cũng không phải là đứa chưa từng gặp qua thất bại trong chuyện này. Cho nên tôi nghĩ, nếu vận may
đến thì cứ đến. Còn tôi sẽ không tiến thêm bước nào nữa!

Như tôi đã nói, câu chuyện này là hành trình Ly Biệt của tôi. Phải, tôi
đã nghĩ như thế. Nhưng viết xong thì có lẽ là không phải. Tôi chỉ có thể giã biệt anh, người trong tâm tưởng chưa bao giờ biết mặt, chứ không
được giã biệt những thứ đã từng. Có những thứ đã đi cùng tôi bao năm
tháng, như Cẩm Phả, như ba mẹ, và như Vân. Cho dù có trưởng thành thì
tôi vẫn không thể rời xa họ được.

Tuổi trẻ của tôi, mới chính là Ly Biệt! Tôi sẽ không nhận ra nó, bạn
cũng sẽ không nhận ra nó. Chỉ cho đến khi chúng ta đi qua nó rồi mới
thấy nuối tiếc.

Vậy nên tôi nghĩ, hành trình Ly Biệt của tôi chỉ là quá trình trưởng
thành hoàn thiện bản thân. Trong quá trình đó, tôi chỉ có thể nói lời từ biệt với mộng tưởng xa vời trong lòng mình – người đàn ông mà mình từng cho là hoàn hảo. Bởi trên đời này, tình yêu không thể xây dựng từ một ý nghĩ. Tôi cho dù có yêu anh đến bao nhiêu, thì vẫn phải chấp nhận một
điều, đó là mơ mộng thiếu nữ trong tôi!

Tạm biệt anh!



Mỉm cười, mang câu chuyện này in ra giấy. Tôi đóng thành ba tập. Một là cho ba mẹ tôi, một là cho Vân…

Và cuối cùng, là cho cô bạn mà tôi đã gặp trên chuyến xe về Đông Triều hôm ấy.

Trên ba quyển, tôi đều đề dòng chữ: “Bắt đầu đến kết thúc! Mùa xuân tuổi trẻ là đâu trên những năm tháng cô đơn?”

Phải, mùa xuân tuổi trẻ là đâu trên những năm tháng cô đơn?

End~