
ông cần phải áp lực quá chuyện học toán, học văn mà hãy cứ đi theo ước mơ của cậu. Cậu đã nhận ra tài năng của mình vẫn có ở môn thể thao nên cậu đã đi theo bóng đá. Cậu có được ước mơ của mình, đều là nhờ cô.
Nhưng khi cô bỏ rơi cậu, cậu đã hận cô vô cùng.
Cậu nhớ hôm đó, khi cô tỉnh lại thì cô nói cô không biết cậu là ai cả và cứ thế cô đi theo hai con người xa lạ ấy để làm con gái họ, thậm chí chẳng biết bố mẹ thật của cô đang đau đớn trong bệnh viện vì tai nạn kinh hoàng. Cậu quên làm sao được ngày đấy cậu đã cố gắng níu tay cô nói: “Hương Ly, cậu ở lại với chúng tớ đi!” mà cô vẫn cứ trơ ra như một tảng đá, cô lạnh lùng giật tay cậu và rồi bóng dáng cô khuất xa đi. Cậu không còn ai ở bên cậu bởi sau đó cha mẹ cậu ly dị. Cậu thất bại là coi như gục ngã hoàn toàn, cậu bị chê là học dốt nhưng chẳng ai đỡ cậu dậy nữa, chỉ có Thiên Duy nhưng sự suy sụp của mẹ Thiên Duy cũng đã khiến cậu bạn này gục ngã theo, để rồi kéo cả hai đến với BOD. Cậu đã trở thành học sinh cá biệt của một trường cá biệt, thành trùm sò lạnh lùng của một nhóm học sinh ám ảnh biết bao thầy cô giáo trường khác, cậu bị rất nhiều người mắng nhiếc, thất vọng,…đều chỉ vì ngày đó cô rời bỏ cậu, rời bỏ những người bạn đã thân quen suốt một thời tiểu học, rời bỏ gia đình thân thương của cậu để đến nơi xa lạ.
Và rồi, số mệnh đã cho cậu gặp lại cô thế này! Gặp lại cô khi ký ức của cô đã bị mất. Hồi đó cậu còn nhỏ, biết cái gì là “mất trí nhớ” đâu?
Cô chẳng nhớ gì cả nữa!
Cô chỉ quan tâm cho cái gia đình giả của cô!
Suốt bao nhiêu năm nay, cậu đã sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng này, vậy mà cô đã khiến cậu lại biết đỏ mặt, xấu hổ, tức giận,…Chỉ có thể là cô! Sao lúc nào cũng chỉ có thể là cô?
Cậu ghét cô, ghét vì không thể xoá được hình ảnh của cô. Cô vẫn đang nằm đây, ngay trước mặt cậu, với con mắt dịu dàng long lanh y hệt mười năm về trước lần đầu tiên cậu gặp cô, với mái tóc dài mượt mà luôn dùng làm vũ khí phòng vệ mắt cho cô, và với đôi môi ngọt ngào đã từng thơm cậu một cái thật là đáng yêu…
Nhưng, Hoàng Vũ đã hôn cô.
Nhớ lại cảnh đó, Tú Phong giận hơn bao giờ hết! Trong một giây không suy nghĩ, cậu cúi sát xuống…
“Hương Ly, phòng cô đã được chuẩn bị xong rồi, đi ngủ đi!” – Bỗng có tiếng gọi vang lên ở ngoài cửa.
Tiếng Tú Bình làm cho Tú Phong giật mình, cả Hương Ly cũng vậy. Suýt nữa cậu đã…Cậu đứng lên, còn cô cũng xấu hổ vội vàng ngồi dậy đi ra phía ngoài. Cậu nhìn theo, buông một tiếng thở dài lạnh ngắt. Hương Ly của ngày xưa, đã không thể trở lại nữa rồi.
Bởi vì, cô sẽ là mẹ kế của cậu!
Bầu trời buổi sáng mùa đông lúc nào cũng lạnh lẽo, đầy mây và gió thổi se buốt. Hương Ly dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Còn đâu khu vườn đơn giản xinh đẹp của cô nữa? Chỉ còn khu vườn rộng lớn với đài phun nước, cây hoa rất đẹp nhưng sao lạ lẫm quá. Cô chợt ôm đầu, hành động hôm qua của Tú Phong rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng là cậu ấy đang rất bình thường, thậm chí có phần vui vẻ tự dưng lại hầm hầm như thế.
Cô mặc quần áo bước ra chuẩn bị đi học. Đúng lúc Tú Phong cũng vừa đi trên tầng xuống. Cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn trước, chỉ nhìn cô lướt cái rồi định đi luôn.
“Tú Phong, vết thương của cậu…” – Cô gọi cậu lại.
Giọng nói ấy, sao vẫn cứ quen thuộc đến thế?
Tú Phong khẽ nhắm mắt, rồi lại bước đi, vô tình đến tàn nhẫn.
Nhưng cô vẫn cất giọng nói dịu dàng:
“Hôm qua nếu như khiến vết thương này làm sao thì cho tớ xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn biết cậu thay băng chưa?”
Tú Phong đứng lại, hừ một tiếng rồi quay lại:
“Từ nay, hãy coi như chúng ta không ở một nhà đi!”
“Tại sao?”
“Không biết sao, tôi rất ghét ở với con gái đấy. Và thứ hai, tôi lại càng ghét cô hơn vì cô dám thay thế vị trí của mẹ tôi.” – Giọng Tú Phong khác hẳn hôm qua, lạnh lùng mà cay độc.
“Tôi xin lỗi, nhưng…”
“Tôi không có lỗi mà cô xin. Rồi cô sẽ phải biến mất khỏi nhà tôi, tốt hơn hết đừng có ra vẻ thân thiết với tôi nữa.” – Cậu quay nhanh đi ra đường.
Hương Ly chạy đuổi theo:
“Nhưng dẫu sao tôi đã chữa vết thương cho cậu, cậu vẫn ghét tôi sao?”
Tú Phong giật tay ra khỏi bàn tay cô đang giữ lấy cậu:
“Cô biết tôi là ai không?” – Cậu lừ mắt, chỉ vào cái huy hiệu được cài trên áo có chữ BOD.
“Cậu là…” – Cô hơi run – “…Nhóm trưởng BOD…”
“Phải, nhóm trưởng đấy! Nhóm trưởng của một nhóm mà tất cả học sinh trường H. ghê tởm đấy. Vì thế cô đừng bao giờ mong tôi không ghét cô, trường cô ghét chúng tôi thì tất nhiên chúng tôi cũng thế. Còn vết thương này, là vì cô bám tôi dai quá nên tôi buộc phải để cô động vào, nhưng mà sau đó tôi bỏ ra rồi, cái thứ thuốc ấy chỉ làm tôi buồn nôn, cô nghe rõ chưa?” – Tú Phong lạnh lẽo nói từng chữ như đâm vào trái tim Hương Ly, cô biết cậu không nói thật nhưng đúng là…
…Gương mặt của cậu tối qua khiến cô quên đi mất cậu là ai…
“Ê Tú Phong, Hương Ly, hai đứa chưa đi học à?” – Bỗng