Snack's 1967
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329153

Bình chọn: 8.00/10/915 lượt.

Hoàng Vũ nghẹn giọng khi nhớ lại những câu hát ngô nghê của Tùng Lâm ngày đó. – “Rồi chúng tôi đi đâu cũng có nhau, dĩ nhiên lên cấp III thì cậu ấy đòi học cùng tôi bằng được rồi, và nếu không có cậu ấy tôi cũng không thích học ở đây.”

Hương Ly ngẩn người. Phải rồi, Hoàng Vũ thiếu tình yêu thương, cha mẹ không có thì nếu không có người bạn Tùng Lâm liệu sẽ ra sao chứ?

“Thế Bảo Nam thì sao? Cậu ấy vốn rất trong sáng đáng yêu, sao lại vào trường B. và còn gia nhập BOD nữa?”

“Bảo Nam mới quen hồi lớp 5 nên tôi chẳng rõ lắm, hãy hỏi Tú Phong ấy, tôi thấy Tú Phong rất quý Bảo Nam.”

“Tú Phong quý mọi người vậy sao lại là người…” – Ý Hương Anh muốn nói là “sao lại là người như Hoàng Vũ nghĩ”, cô đâu biết Hoàng Vũ có thể lừa được bất cứ ai chứ.

“Đừng có nhắc đến cậu ta được không, tôi mệt lắm rồi! Nói mỏi cả mồm, giờ cậu nói đi!”

“Nói gì?”

“Cho tôi biết một điều thôi: Vì sao cậu lại chuyển đến sống ở gần đây và không cho Hương Ly biết bố mẹ thật của cô ấy đang ở đâu?”

“Vậy chẳng phải là hai điều sao?”

Hoàng Vũ bị bắt bẻ liền trừng mắt đe doạ khiến Hương Anh sợ tái mặt:

“Tớ trả lời điều thứ nhất trước nhé?”

Hoàng Vũ im lặng không đáp nhưng ánh mắt cho thấy cậu đồng ý. Hương Anh nhìn về phía hoàng hôn để nhớ lại ngày xưa, chậm rãi nói:

“Cậu có còn nhớ cái lúc mà Hương Ly tỉnh lại và không nhớ ra các cậu không? Lúc đó bố mẹ của Hương Ly là cô Vũ Ngọc với chú Vũ Bình bị tai nạn đấy, vừa được đưa vào trong viện cấp cứu. Chắc là tai nạn của bố mẹ được Hương Ly linh cảm trong mơ, và rồi thì ký ức của cậu ấy cũng bị xoá sạch, đảo lộn,…”

——————————————-

Câu chuyện xin được kể lại bằng lời của Hương Anh

“Hương Ly, Hương Ly tỉnh rồi!” – Bảo Nam kêu ầm lên.

Tôi không thể nào quên được cái phút giây ấy. Lúc mà Hương Ly được đưa vào trong bệnh viện, chúng tôi đã hoảng sợ vô cùng vì không biết tại sao mà cậu ấy như vậy. Chúng tôi đã ghê sợ khi nhìn thấy cậu ấy mặt mũi đầy máu, nhất là con mắt bị thương, tôi có thể đoán ra vết thương tiếp tục hành hạ Hương Ly. Chúng tôi, 6 đứa ngồi đó như chôn người vào ghế, vào sàn nhà không hề đứng dậy chỉ để mong Hương Ly tỉnh lại. Và giờ thì cậu ấy đã tỉnh, tôi như vỡ oà cảm xúc khi nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô bạn tôi. Hồi đó tôi còn nhỏ, tôi chỉ biết khóc, còn Tú Phong, Thiên Duy, Hoàng Vũ, Bảo Nam, Tùng Lâm và cả cô Thảo thì quây lại bên cạnh Hương Ly.

“Hương Ly, con có sao không? Cô đây mà, con đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi!”

“Tớ Tú Phong nè, cậu tỉnh rồi, may quá.”

“Thiên Duy đây, sao cậu làm tớ sợ quá!”

“Hoàng Vũ tôi thật là mất thời gian với cậu.”

“Nhận ra tớ không, tớ Tùng Lâm quái dị đó, tớ lo cho cậu quá.”

“Hương Ly, cậu không sao rồi!” – Bảo Nam cũng suýt khóc nhè.

Tôi cũng định chạy lại để hỏi han Hương Ly nhưng bỗng nhiên tôi sững lại khi cậu ấy cất tiếng:

“Đây là đâu? Các người là ai?”

Giọng nói đó ngơ ngác như đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi bàng hoàng, đứng sững lại. Cô bạn của tôi…vừa hỏi chúng tôi là ai ư…?

Cô Thảo là người ngạc nhiên nhất:

“Cô đây mà, cô Thảo của con đây, con không nhận ra cô hay sao?”

Những người bạn của tôi cũng thế, họ kêu ầm lên:

“Tớ là Tú Phong mà, người bạn chí cốt của cậu mà, cậu hỏi thế là sao?”

“Tớ là Thiên Duy, cậu đừng có nói cậu quên tớ nhá!?”

“Hương Ly, cậu không nhận ra tôi sao? Tôi Hoàng Vũ mà! Cậu đang giỡn à?”

“Tớ Tùng Lâm đây, người quái dị nhất lớp, người chuyên hát cho cậu nghe đây!”

“Chúng ta vừa gặp nhau mà Hương Ly, viên bi màu đỏ của cậu đây nè!”

Nhưng những lời đó càng làm cho Hương Ly hoảng loạn, cậu ấy ôm đầu hét lên:

“Cứu tôi với, các người mau cút đi!”

Trời lúc đó đổ mưa. Tiếng sấm sét đùng đoàng ngoài bầu trời đen kịt. Cô Thảo và 5 người bạn vẫn cứ cố hét to để Hương Ly nhận ra mình. Chỉ còn tôi đứng bơ vơ, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đột nhiên có tiếng của bác sĩ nói to bên ngoài làm chúng tôi im bặt:

“Bệnh nhân Vũ Ngọc, Vũ Hùng chuyển vào cấp cứu ngay! Nhanh lên, sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!”

Và sau đó, chúng tôi nhìn thấy hai chiếc giường đẩy hai bệnh nhân về phía phòng bệnh. Trên hai chiếc giường đó, tôi không nhận ra đó là cô Ngọc và chú Hùng nữa. Cả hai đều đang được truyền oxi, mặt mũi đầy máu, tôi kinh sợ hét lên còn cô Thảo thì ngất xỉu đi.

Tôi chẳng biết chuyện gì tiếp diễn nữa, chỉ có mưa ngoài trời thì cứ rơi rào rào xối xả từ những đám mây bay vần vũ.

Quanh tôi là tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng hét. 5 người bạn của tôi thì khóc, còn Hương Ly vẫn cứ giãy giụa trên giường bệnh, có vẻ như cậu ấy biết chuyện chẳng lành xảy ra. Còn tôi thì ngồi sụp xuống, tôi khóc hoài, nhưng hình như lý trí của tôi không bị mất đi, đủ để tôi chứng kiến và hiểu được những gì vừa ập đến. Nhưng nói thật là hồi đó tôi bé thì tôi nghe hết chứ nếu bình thường là tôi