
"Tùng...Tùng...Tùng" tiếng trống trường vang lên kết thúc buổi học tôi vỗi vã cất hết đồ đạc rồi bắt xe ra sân bay vì hôm nay cậu ta sẽ về. Mặc dù chẳng muốn ra đón cậu ta chút nào bởi tôi và Lâm chẳng ưa nhau hễ cứ trông thấy mặt nhau là cố tình làm ngơ như ko quen biết. Đó là hồi bé thôi! Còn bây giờ đến cái khuôn mặt mang khí chất thư sinh của hắn tôi còn ko nhớ chứ đừng nói là ko quen với chả quen. Lâm là con trai ba tôi nhưng lại chẳng phải là con trai má tôi. Hơi khó hiểu phải ko? Để tôi nói rõ chút nhé! Thực ra trên danh nghĩa tôi và Lâm là anh em nhưng ko hề có chung huyết thống. Tôi chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi được ba và mẹ kế của Lâm nhận về nuôi từ hồi vẫn còn hồn nhiên tắm mưa. Mẹ ruột Lâm mất rồi và hắn đổ lỗi cho cha và mẹ kế về cái chết của bà ấy (1 mối tình tay 3 đó mà). Lâm ghét luôn cả tôi vì nghĩ rằng tôi là công cụ để mẹ kế níu kéo ba hắn. Ngày đầu tiên tôi về nhà Lâm hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, ít lâu sau hắn bỏ sang nước ngoài sống với ông bà ngoại và dì ruột ở bên Mĩ. Từ đó tôi ko còn thấy hắn trở về cho đến hôm nay. Thật lòng tôi ko muốn hắn về tôi sợ phải đối diện với cái ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ mà hắn từng nhìn tôi 11 năm trước.
Hôm nay tôi phải vội vã ra đón hắn cũng chỉ vì ba, mẹ nuôi muốn thế. Trên chiếc tăcxi lòng tôi ko khỏi lo lắng hàng tá câu hỏi cứ bủa vây lấy tôi.
-Trông hắn thế nào nhỉ?
- Hắn còn ghét mình ko?
- Sao hắn lại về nhỉ???
Tôi chẳng biết chỉ biết rằng khi gặp Lâm câu đầu tiên tôi nói với hắn sẽ là "anh khoẻ chứ?" cho phải phép để hắn ko nghĩ mình là 1 đứa bần tiện. Đang bận soạn thảo 1 số câu để nói thì chuông điên thoại đổ. Bài "That is love" vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Là cái Linh con bạn chí cốt của tôi.
- Alô! Có gì ko mày?
Giọng Linh ở đầu dây bên kia vọng lại vẻ hốt hoảng.
- Kim Thư! Mày chạy biến đi đâu mà nhanh vậy?
- Ờ thì tao có chút chuyện nên về trước. Mà có gì ko?
Linh gấp gáp.
- Mày quay lại trường đi bọn con Vân nó đang chèn con Trang quá trờ luôn lè. Bọn nó tính đánh hội đồng mà tao có 1 mình à.
Tôi lưỡng lự.
- Nhưng...!
- Ko nhưng gì hết ớ. Mày thấy tụi tao chết mà ko cứu à?
- Tao đâu có biết võ tới đó thì giải quyết được gì?
- Mày giỏi đàm phán
dừng 1 chút như có gì khó nói rồi cuối cùng Linh cũng lên tiếng.
- Hay mày ko coi tao và con Trang là bạn.
Tút...Tút...Tút Linh tắt máy mà chẳng để tôi kịp nói gì.
- Bác ơi! Cho xe quay lại trường giùm cháu.
Tôi sợ! Thật sự rất sợ khi mất đi 1 tình bạn đẹp. Tôi, Linh và Trang chơi với nhau từ hồi còn học cấp 2 đã trải qua ko biết bao nhiêu vui buồn của tuổi học trò vì vậy tôi ko thể bỏ mặc chúng nó. Mặc kệ có bị ba, mẹ la hay ko tôi vẫn sẽ trở lại trường.
Khoảng 10\\' sau tôi đã đứng cạnh Linh nơi cổng trường đông nghịt người. Nhỏ Thiên Vân thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh vừa trông thấy tôi đã khinh khỉnh.
- Đến rồi đó hả? Tụi tao đợi tụi mày tề tụ đầy đủ nãy giờ này lè. Sao muốn để tao 1 mình sử lí con Trang hay hai bên cùng xông vào?
Tôi nhíu mày.
- Tụi tôi đã động gì tới các cậu mà các cậu làm vậy?
Nhỏ Vân cười khẩy, mắt sáng quắc chỉ thẳng tay vào mặt Yến Trang.
- Là vì nó đã cướp bạn trai tao.
Linh nghiến răng sấn đến.
- Ai là bạn trai mày? Thắng yêu con Trang chứ đâu có yêu mày.
Tôi vội giữ Linh lại trước khi nó điên lên. Nhỏ Vân nghe được những lời đó thì tức trào máu.
- Tụi mày tránh ra để tao nói chuyện với con Trang bằng ko đừng trách.
Linh hất hàm.
- Tụi mày làm gì được tao?
Trang kéo lấy tay Linh
- Truyện này để tao tự giải quyết ko liên quan đến tụi mày.
Tôi đẩy tay nó ra gắt.
- Mày có còn coi tụi tao là bạn ko?
Yến Trang là người yếu đuối nhất trong 3 đứa nếu để nó tự giải quyết thì chỉ có nước chịu thiệt thòi. Tôi quay sang Thiên Vân.
- Muốn chơi tụi tao chiều.
Vân hẩy tay ra hiệu cho đám bạn.
- Đánh đi tụi mày.
2 bên xông vào đánh úp nhau. Khổ nỗi bên tôi chỉ có mỗi cái Linh là giỏi võ còn tôi thì biết chút chút. Bên con Vân thì đứa gậy, đứa phớ chẳng mấy chốc mà chân tay, mặt mũi tôi đã nổi lên mấy vết bầm. 1 con nhỏ hung tợn còng ngang nhiên dùng dao lam khía 1 đường vào tay tôi đau điến