
nay anh đủ 18 tuổi rồi lè.
Nó nhuốt nước bọt đánh "ực" 1 cái.
- Nhưng em vẫn 17 mà.
Hắn ghé sát tai nó nói gì đó mà khiến nó tức giận sô hắn ngã, mặt nó nóng đến nỗi đỏ bừng may mà trời tối ko ai trông thấy. Hắn nằm sõng xoài dưới đất.
- Đi mà vk! Thời đại này làm chuyện ấy trước khi kết hôn thì có sao đâu vả lại chỉ còn 1 tháng nữa em đủ 18 tuổi chúng ta sẽ đi đắng kí kết hôn.
(chắc các pan pít chuyện ấy là gì rồi chứ gì?)
Nó nhìn xoáy vào mắt hắn.
- Ko là ko! Nói nữa chia tay đó nha.
Đấy! Nó đã đụng được vào điểm yếu cùa hắn. Hắn vôi vàng vùng dậy nắm tay nó.
- Được rồi! Ko nói thì ko nói nhưng phải hôm thêm cái nữa đi.
Nó lại đỏ mặt viện đại cái cớ nghe thật ngớ ngẩn.
- Ko được! Người ta nói rằng nếu hôn nhau 3 lần tại cùng 1 địa điểm thì rất dễ chia tay đó.
Hắn véo mũi nó.
- Vậy thì thêm 2 cái nữa cho nó thành 4.
Nó đấm cái thụp vào ngực hắn.
- Sao tham vậy? Ko cho làm gì được.
Hắn vuốt cằm nhìn nó với ánh mắt gian cực.
- Để xem anh có thể làm gì được em. Em có hôn ko thì bảo.
Nó nghe vậy thì bỗng dưng ngồi thụp xuống. Đôi vai rung lên bần bật. Hình như nó khóc. Hắn bối rối, hắn sợ khi làm người mình yêu khóc.
- Xin lỗi! Anh chỉ rỡn chút thôi mà.
Đôi vai nó vẫn rung lên.
- Này! Xin lỗi rồi mà. Đừng giận dai nha.
Lúc này thì nó đã ko thể nhịn cười nữa rồi. Nó cười thành tiếng mà chẳng để ý hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt tức giận.
- Này! Đủ rồi đó nha. Sao lại cười anh.
Nó cô nhịn cười.
- Mắc cười thì người ta mới cười chứ. Có ai muốn bạn gái kiss mình mà lại nói vậy đâu. - Nó véo má hắn - hix anh thật đáng yêu.
Hắn gẩy tay nó ra. Chắc là giận thật.
- ko cho thì thôi sao phải đem điều đó ra làm trò cười.
Nó nín cười cúi đầu xám hối rồi nhanh chóng nhẹ lướt qua môi hắn. Chỉ là cái quẹt môi thôi nhưng hắn thấy lòng thật ấm áp. Hắn kéo nó ngồi xuống thảm cỏ choàng tay qua đôi vai nhỏ nhắn ấy để nó có thể tựa đầu và vai hắn.
2 người nhìn về phía chân trời xa nơi những vì sao đang toả sáng bỗng nó reo lên.
- A có sao băng kìa. Ước đi.
Nó chắp tay nhắm mắt lại và ước. Hắn cũng làm theo.
- Này em ước gì vậy?
Nó nháy mắt tinh nghịch.
- Bí mật khi nào nó trở thành sự thật em sẽ nói cho anh biết. Còn anh? Anh ước gì?
Hắn thẳng thắn trả lời.
- Ước được cưới em làm vợ.
Nó hp tựa đầu vào vai hắn.
- Mình sẽ thế này mãi nhé!
- Ko! Anh muốn tiến xa hơn cơ. Rồi chúng mình sẽ sinh thật nhiều con em nhé!
- hứ! Mệt lắm hì. Thôi em ngủ nhé!
- Ừh! Nhưng có lạnh ko. Hay mình về nhà?
- Ở đây đi! Em chưa muốn về.
Hôm nay có lẽ là ngày hp nhất trong cuộc đời hắn. Cái ngày đầu tiên hắn biết được cảm giác khi người hắn yêu cũng yêu hắn.
Tình yêu của 2 người sẽ đi đến đâu? Lời ước sao băng liệu có thành hiện thực hay ko?
Hôm sau hắn và nó lại đến trường như mọi khi. Hắn đòi đèo nó nhưng nó ko muốn với 1 lí do rất đơn giản là chưa muốn để ai biết về mối quan hệ giữa nó và hắn. Thế là nó đòi đi xe buýt tới trường.
Sáng nay trên chiếc xe buýt mà nó thường gọi là cái hộp sắt khét lẹt đã chật cứng người. Chỉ vì nó chậm chạp lên ko có chỗ ngồi cứ phải đứng lắc qua, lắc lại đến nỗi chóng cả mặt. Nó lại cứ có cảm giác ai đó đang định nắm tay dở trò đồi bại với mình nên nhanh trí nó hạ thủ ko lưu tình đạp lên chân thằng dê già đó khiến hắn ko giám kêu chỉ giám suýt xoa. Nó bụm miệng cười đạp thêm 1 phát nữa vào nốt chân bên kia cho công bằng. Hắn có vẻ ko chịu được ghé sát tai nó gắt nhẹ.
- Này! Em vừa vừa phải phải thôi nhé.
Nó ngơ ngác quay lại nhìn hắn.
- Sao anh lại ở đây?
Hắn nháy mắt.
- Thì tại anh hứa với lòng mình rằng sẽ ko bao h buông tay em ra.
Cùng với lời nói hắn đan 2 đôi bàn tay vào với nhau.
- Nhưng mà chúng ta đã thỏa thuận là tạm thời dấu kín chuyện này rùi mà. Đừng nói nhuốt lời nha.
Hắn tự tin đáp lại.
- Anh hứa giữ bí mật ở trường vậy nên ở những nơi như thế này em ko có quyền lên tiếng đòi tự do bởi vì em đã là của anh.
Nó bĩu môi
- Anh đúng thật là cái loại cứng đầu khó bảo.