
.?
Chưa để Linh nói hết câu hắn vội cướp lời.
- Linh! Thư có ở chỗ cậu ko?
- Ko co! Nó chưa về nhà sao.
- Cậu biết Thư đi đâu à?
Đầu dây bên kia Linh ngập ngừng.
- À! Ừm! Chắc h này nó đang ngồi khóc ở ngã tư đường X đó.
Hắn hét lên trong điện thoại.
- Cái gì? Sao h này cậu ta lại ở đó?
Linh im lặng hắn gắt như ra lệnh.
- Nói đi chứ! Cậu biết được những gì thì làm ơn nói ra đi.
Linh trần trừ 1 lúc. Hắn kiên nhẫn chờ đợi và cuối cùng Linh cũng lên tiếng kể hết cái kí ức mang tên Quân cho hắn nghe. Rằng họ là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lang thang kiếm miếng cơm manh áo từ khi còn nhỏ và rằng trong 1 ngày sương mù lạnh buốt Quân đã bỏ nó đi trong 1 vụ tai nạn thảm khốc. Hắn nghe! Đúng hắn đã cố gắng để không bị kích động nhưng rồi chiếc điện thoại cũng dần dần tuột khỏi tay hắn rơi xuống đất vỡ vụn. Hắn xoay người bỏ chạy tìm nó. Chiếc xe lao với vận tốc điên cuồng như đang cố rút ngắn khoảng cách giữa nó và hắn. Cuối cùng cũng đến! Thư của hắn kia rồi! Nó vẫn ngồi đó úp khuôn mặt và đầu gối. Hắn tiến lại gần cởi áo khoác phủ lên người Thư. Nó ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt ướt đẫm nước mà chẳng nói được gì. Hắn đưa đôi bàn tay ra.
- Đi thôi! Hãy nắm lấy tay tôi! Tôi sẽ chỉ cho cậu hạnh phúc. Ở đây cậu sẽ mãi mãi ko thể tìm thấy hp đâu.
Thêm 1 lần nữa nó ngạc nhiên.
Ngày 25 - 10 câu nói ấy. Thật sự ko thể tin người sẽ nắm tay nó đi nốt chặng đường phía trước lại là hắn. Nó đưa tay ra nắm lấy đôi tay hắn và cùng nhau đi đến cái nơi mà hắn bảo nó đã chôn dấu hp ở đó.
Bạn pít nơi đó là nơi nào ko?
Hắn nắm tay nó leo lên đỉnh ngọn đồi lộng gió, nó thắc mắc.
- Sao cậu lại đưa tôi tới đây?
Hắn hướng mắt về phía xa.
- Bởi vì tôi thấy cậu hp mỗi khi lên đây. Có phải cậu đã cất dấu hp ở đây ko?
Nó im lặng như muốn lé tránh toàn bộ câu hỏi. Hắn lại mạn phép đặt lên môi nó 1 nụ hôn ngọt ngào. Lần này nó ko cưỡng lại mà phối hợp ăn ý với hắn. Nụ hôn nồng nàn vương chút sương khuya. Hắn hôn xong rồi lại kéo nó vào lòng xiết thật chặt như thể sợ vỡ mộng.
- Bỏ tôi ra đi đau quá!
Hắn càng xiết chặt hơn.
- Ko buông! Tôi phải phạt em vì giám để tôi yêu đơn phương em 1 thời gian.
- Hứ! Ai mướn?
- Trái tim tôi mướn. Làm người yêu tôi nhé!
Nó đẩy hắn ra khiến hắn có chút hụt hẫng. Đôi mắt hắn nói cho nó biết hắn buồn thế nào. Theo phản xa của 1 trái tim lạc lối hắn lùi lại dành cho nó 1 khoảng cách an toàn. Nhưng thật bất ngờ nó chủ động chạy đến tặng hắn 1 nụ hôn còn nồng nàn hơn cả lúc nãy làm hắn phải mất vài giây để ổn định lại. Chưa kịp thoát khỏi cú sock này thì nó lại cười và nói.
- Người ta đồng ý mà! Sao chưa gì đã bỏ chạy vậy?
Hắn rất đỗi xung sướng nhưng vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Hắn cũng ngây thơ lắm! Lấy tay véo má mình 1 cái rõ đau làm nó phải bật cười rồi lại quay sang nó.
- Đây là thật hay là mơ.
Nó nín cười.
- Là thật! Được chưa.
Hắn vẫn ngơ ngác đưa tay sờ lên môi cười mỉm hp.
- Vậy nói em yêu anh đi!
Nó ngượng chín mặt chỉ biết cúi đâu ngắm những ngón chân nghịch ngợm dưới lền cỏ. Thấy nó im lặng hắn chạy lại nắm vai nó.
- Nói đi!
Thấy cái bộ dạng xót ruột của hắn nó mỉm cười.
- Vâng! Em yêu anh.
Hắn nheo mắt.
- Bé quá anh ko nghe rõ.
Nó nhắc lại lớn hơn.
- Em yêu anh! Em yêu anh! Được chưa?
- Chưa! Lớn hơn chút nữa đi!
Nó lườm hắn rồi quay mặt nhì về phía xa ngọn đồi. Hắn tưởng nó giận lên ghìm chắc tay nó cuống cuồng xin lỗi.
- Được rồi! Rõ rồi! Đừng giận.
Nó hẩy tay hắn ra vẫn tiếp bước thêm 2, 3 bước làm hắn lo lắng. Bỗng nó đưa tay lên miệng hét với tần xuất lớn.
- Mạnh Lâm em yêu anh nhiều lắm! Làm người yêu em nhé!
Hắn sững người, hôm nay nó đã gây cho hắn quá nhiều cú sock mà toàn là sock tim. Hắn mau chóng lấy lại vẻ phong độ của mình tiến về phía nó hét thật to.
- Aaaaaaaaaaaaaaa
aaa... CUỐI CÙNG CÔ ẤY CŨNG LÀ CỦA TÔI RỒI!!
Nó véo má hắn.
- Chưa đâu! Mấy là người yêu thôi mà!
Hắn mỉm cười.
- Vậy mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.
Nó tròn mắt.
- Gì? Đăng kí kết hôn. Hắn gật đầu.
- Ừ! Hum