
m nữa đến tết rồi!
Trả lời xong nó lại tự thấy mình bị điên bởi cấu hỏi của hắn với câu trả
lời của nó có ăn nhập gì nhau đâu... chết mất thôi! Nó khẽ vỗ đầu, thế
nhưng một lúc sau lại bị đứng hình bởi câu nói tiếp theo của hắn.
- Nếu không phải quan tâm tôi thì sau này không cần nói mấy câu như vậy, tôi không cần.
Ánh mắt hắn vẫn tĩnh lặng chỉ chăm chú lái xe mà không một lần nhìn nó, sự thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt nó nhưng nó đâu biết rằng trên khuôn mặt bình thản kia cũng thoáng qua tia thất vọng. Biết nó sẽ không quan tâm
mình hắn vẫn cố gắng tìm một chút gì đó để chứng minh rằng nó cũng để ý
đến hắn cuối cùng lại chẳng có gì. Có nhiều người dẫu biết chắc chắn sự
thật nhưng vẫn tìm một cái cớ nào đó để bấu víu nhằm xoa dịu trái tim
đầy đau đớn của chính mình.
Xuống xe hắn đi thẳng bỏ lại nó ở phía sau, nhìn bóng dáng phía trước lòng nó buồn đến lạ chẳng lẽ có
người yêu rồi thì không thể đối xử bình thường như trước đây với sao?
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống nó lấy tay lau vội có khóc cũng chẳng
ích gì điều quan trọng ngay lúc này là nó phải tìm lại sự quan tâm của
hắn dành cho mình.... phải chính là như vậy! Nó không cam tâm cũng không nỡ để hắn ngày càng rời xa mình.
Thế là nó sốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt để không ai biết nó vừa mới khóc, xong xui nó tung tăng trở về lớp.
Ra chơi Quân lên tận lớp tìm nó, nhìn thấy Quân đi vào bọn con gái đứa nào đứa nấy mắt long lanh sáng rực lên. Cậu ngồi xuống cạnh nó có đảo mắt
về người bên cạnh nó nhưng ai kia chẳng buồn nhìn, nó vẫn vô tư.
- Anh lại định rủ em đi đâu à?
Quân thôi nhìn mà đã quay sang nhìn nó, cậu lắc đầu vui vẻ nói.
- Không, chỉ là anh thấy nhớ em thôi!
Nó nghe Quân nói có hơi chút lúng túng, hắn đứng lên đi thẳng ra ngoài nó
nhìn theo mặt buồn so, Quân biết dù cậu có làm gì thì ở trong lòng nó
cậu vẫn xếp sau hắn mà thôi, chỉ là Quân đang giúp nó thử lòng hắn nhưng suy nghĩ của hắn lại khó nắm bắt như vậy cậu thật sự không nhìn ra.
Quay trở lại cậu nói với nó.
- Anh đùa đấy! Anh chỉ muốn giúp em thử lòng cậu ta thôi!
Nó thở dài.
- Không cần như vậy đâu, anh sẽ không nhận ra suy nghĩ của Huy đâu.
- Ừ!
Quân rời khỏi lớp, cậu đi dọc theo hành lang ra phía sau trường, suy nghĩ
của cậu cứ rối bời cậu có thể nhận ra hắn yêu nó nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đầu hắn đang nghĩ gì, sao lại lạnh nhạt với nó trong khi lòng
lại quan tâm nó rất nhiều. Con người này thật khó hiểu!
Hai người họ yêu nhau nhưng lại không nhận ra tình cảm của nhau, cả hai lại quá cứng đầu chẳng chịu nói cho đối phương biết tình cảm của mình nói
họ ngốc hay nói họ quá xem trọng nhau đây, thà không nói để vẫn có thể
giữ người kia bên mình. Cậu là người đứng ở giữa hai người họ cậu biết
được sự thật nhưng cậu lại ích kỉ không muốn nói ra chỉ để giữ lại nó,
nhưng mà cậu có giữ được nó không? Hình như là không? Nếu nó biết hắn
cũng yêu nó chắc chắn nó sẽ chạy đến ngã vào lòng hắn ngay lập tức, điều đó cậu thực sự không muốn, cậu tự cảm thấy bản thân mình thật hèn
hạ..... nhưng trong tình yêu chẳng ai cao thượng cả. Cậu ngửa mặt lên
trời và chợt nhận ra bản thân mình dường như cũng bị tình yêu làm cho
lóa mắt như khi cậu ngửa mặt lên trời và bị ánh sáng làm cho lóa mắt
vậy..... điều ấy làm cậu phải suy nghĩ... cậu có nên nói cho nó biết?
Suốt buổi còn lại nó cứ hướng mắt về phía cửa lòng sốt ruột, nó chờ hắn quay lại nhưng từ khi ra ngoài đến giờ nó chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu.
Ra về nó chạy ùa ra khỏi lớp mặc cho phía sau Vy và Linh gọi nó khan cả
cổ, chạy bộ ra khỏi trường nó đứng đợi chuyến xe bus sớm nhất.
Quân chạy ngang thấy nó đứng đó bèn dừng lại hạ cửa kính xuống.
- Em lên xe đi anh chở em về!
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ nó cũng lên xe để Quân đưa về dọc đường nó
cứ nhìn về phía trước với ánh mắt nôn nóng, Quân thấy vậy bèn hỏi.
- Có chuyện gì mà trông em nóng lòng thế?
- À.. không có gì, em hơi lo một chút thôi!
- Lo cho cậu ta sao?
Nhìn gương mặt nó thì Quân đã biết rồi, nó chỉ gật đầu khẽ nói.
- Anh cho xe chạy đến biệt thự phía trước đi!
Ánh mắt Quân tỏ ra ngạc nhiên, xe đậu trước ngôi biệt thự màu cafe sữa, nó sau một lúc im lặng thì chậm rãi nói.
- Thật ra em và Huy ở chung một nhà......
Lần này thì Quân còn ngạc nhiên hơn cả, cậu không nói nên lời.
- Vì ở cùng nhà với Huy nên không thể mời anh đến, xin lỗi vì em luôn giấu anh!
Nó cuối gầm mặt xuống vì không dám nhìn Quân, bây giờ nó không muốn giấu
diếm gì nữa cả, giữ mãi bí mật trong lòng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
- Từ lúc nào thế? - Quân khó nhọc hỏi.
- Từ khi gia đình em xảy ra biến cố thì em đã ở nhà Huy.
......................................................
Nó không biết lúc mình xuống xe tâm trạng của Quân như thế nào chỉ thấy
cậu im lặng và rồi nói với nó " Em xuống xe đi!", lúc nó vừa xu