
thắng!
Nó bỗng vui vẻ hẳn lên, cô ta nói như vậy có nghĩa là giữa cô ta và hắn
chưa phải là người yêu, nó vẫn còn cơ hội điều này làm nó phấn khích ghê ghớm, nó nhanh chân chạy đi, phía sau Jelly nói với theo.
- Tôi tên Jelly cô nhớ cho kĩ đấy!
Nó ra dấu Ok về phía sau rồi mất hút sau bóng cây, Jelly nhìn theo ánh
mắt phức tạp, cô biết một khi nó nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn
cô lại mất đi một phần cơ hội nhưng cô đã chọn cách khiêu khích giúp nó
mau chóng nhận ra, đối với cô tranh giành bằng thủ đoạn không có ý nghĩa và kịch tính, đấu đá là phải dựa trên điều kiện ngang nhau cô mới đấu.
Gạt bỏ suy nghĩ cô cất bước trở về khách sạn.........
Nó mang cơn đau ê ẩm trở về, nhà vẫn trống trơn chẳng thấy bóng dáng của
hắn đâu, nó lắc đầu không sao rồi trở về phòng tắm rửa thay đồ và tiếp
tục công việc làm bánh còn dang dở của mình.
Nhìn đồng hồ
đã 10h đêm, cơm canh trên bàn ngụi lạnh, những cái bánh mochi đầy màu
sắc vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, nó ngồi gật gà gật gù hết nhìn đồng hồ
lại nhìn ra cửa đói bụng lắm nhưng không dám ăn, buồn ngủ lắm nhưng vẫn
cố gắng gượng. Chợt có tiếng xe hơi ở ngoài cổng, một lúc hắn đi vào
nhà, mắt lướt qua nó rồi hướng thẳng lên cầu thang, nó vội gọi.
- Anh về rồi à!
Chân hắn dừng lại rồi bước tiếp, nó lại hỏi.
- Anh ăn gì chưa? Tôi có nấu nhiều thứ lắm để tôi hâm lại nha!
- Không cần!
Hắn nói mà chân không ngừng lại, nó bực bội gắt lên.
- ANH ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!
Nó gắt làm hắn dừng lại.
- Vì lí do gì mà anh cứ dùng thái độ đó đối xử với tôi hả? Tôi chịu hết nổi rồi có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi!
Nó nói lớn bai nhiêu dồn nén uất ức đều bộc phát ngay lúc này, nó thật sự chán ghét cái tình trạng này lắm rồi!
- Vì tôi không muốn thế thôi!
Hắn nhàn nhạt nói, người quay lưng với nó nên nó không thấy biểu cảm của hắn ngay lúc này.
- Anh tưởng không thích là muốn làm gì làm sao? Tôi không cho phép đó!
- Cô có quyền gì?
- Tôi không có quyền gì nhưng tôi cũng không thích như vậy.... khó chịu lắm anh biết không?
Giọng nó có phần nhỏ lại, và câu nói cuối cùng khi nó lướt qua hắn càng nhỏ hơn, câu nói khiến hắn đứng yên một chỗ rất lâu.
- Tôi thừa nhận tôi quan tâm anh!
Hắn rối bời bởi câu nói đó của nó..... và hắn không biết rằng bản thân sẽ còn gặp phải những điều bất ngờ hơn thế nữa!!
P/s: Bây giờ là 22:17 phút....... ai là người đọc chương mới đầu tiên đây?????
Gấu buồn ngủ quá! Đi ngủ đây chúc m.n ngủ ngon ^^
Mặt trời mới vừa ló dạng cả căn nhà đã được dịp ầm ĩ bởi tiếng réo, gọi của nó.- Huy ơi!!! Dậy đi!
- Anh có dậy không??
Vẫn không có động tĩnh, nó lại dùng biện pháp mạnh hơn nó là " đạp cửa" xông vào tận " ổ".
1....2...3....
Một tiếng RẦM vang lên trong căn nhà đang êm ấm và yên ắng, nó xông thẳng vào mà không biết rằng.......
- Áaaaaaaa.....
Sau tiếng hét nó xoay người nhắm tịt mắt lại.
- Đồ biến thái nhà anh! Sao không nói anh đang thay đồ hả?????
Quá phũ mà, lúc nó xông vào thì bắt gặp hắn vừa mặc quần vào và đang kéo
khóa quần, trời ơi 17 năm cuộc đời nó chưa bao giờ rơi vào cảnh vừa xấu
hổ vừa kì cục như thế này cũng may là hắn đã mặc vào rồi chứ nếu
không.... không thể thưởng tượng thêm được.
Hắn sau khi mặc quần áo xong xui thì nhìn sang cái đứa đang đứng nhắm mắt nhắm mũi đằng kia, chưa thấy ai như nó gọi không mở cửa lại dám đạp cửa xông vào đã
vậy còn chửi hắn biến thái nữa chứ! Ai biến thái sự thật đã quá rõ ràng
thế kia rồi! Cho tay vào túi quần hắn thong thả bước lại gần nó và ghé
sát vào tai nó nói một câu.
- Cô quan tâm tới cả vấn đề này sao?
Nói xong hắn ung dung xuống nhà bỏ lại một đứa mặt mài đỏ ửng đang đứng
phía sau, nghe hắn nói nó đứng im như trời trồng máu từ từ dồn lên não
và.... bùng phát.
- PHẠM KHẮC HUY!!!!!!!!!!
Nó quát lớn tên hắn rồi dậm chân đuổi theo hắn, ra đến gần cầu thang đầu
nó nảy ra một ý định " Tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ hừ...!"
và thế là vừa dứt suy nghĩ nó đã nhảy bổ tới tung 1 cú đá vòng cung 180°
đẹp mắt..... một tiếng vút trong không khí..., nó cảm nhận cả người mình như đang xoay 1 vòng trong không trung cho đến khi nhìn xuống đã thấy
mình đứng trước mặt hắn chứ không phải sau lưng hắn nữa. Điều quan trọng là nó đang đứng bên bờ vực thẳm, chân nó đang đứng ở nửa bậc thang chỉ
nửa bước nữa thôi nó sẽ té ngược xuống mấy trăm bậc thang kia... God
ơi!! Làm sao đây? Khi nó chưa kịp khóc thành tiếng đã kịp được giữ lại
bởi một bàn tay khác...
Hắn giữ lấy tay nó, nhìn cái mặt tái mét của nó làm hắn thấy buồn cười, cho bỏ cái tật đánh lén.
- Đáng ghét! - Nó liếc hắn buông một câu chửi.
- Nếu đã nói tôi đáng ghét vậy......
Hắn kéo dài câu nói, ba từ cuối hết sức nhẹ nhàng nhưng sức sát thương vô cùng to lớn.
- Buông t