The Soda Pop
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210180

Bình chọn: 9.00/10/1018 lượt.

hở.

tít... tít....

Tiếng còi xe vang lên từ phía sau làm nó suýt vấp phải cục đá, quay phắt người lại tìm chủ nhân vô duyên. Quân mở cửa xe miệng cười tươi rói, làm nó đành nuốt ngược cục tức, mỉm cười.

- Làm gì mà em chạy như ma đuổi vậy?

- Em sắp trễ giờ học rồi.

- Nếu vậy lên xe anh cho đi nhờ một đoạn.

- Dạ thôi. - nó từ chối vì ngại.

- Có phải lần đầu em đi cùng anh đâu mà khách sáo vậy. - Quân làm vẻ dỗi

- vậy... đi mau anh... trễ rồi. - Nó gật đầu mở cửa xe ngồi luôn, dặn lòng ngu 1 lần không ngu lần 2 chạy nữa có nước chết.

Quân cười rồi cũng lên xe.

- Mà sao em đi hướng đó vậy? Anh nhớ là nhà em hướng khác mà.

- Em chuyển nhà rồi. - nó cười đáp

- Vậy khi nào rãnh anh sang nhà em chơi.

- À.... để sau đi anh....

Nó đến trường cùng Quân làm những nữ sinh nhìn nó bằng ánh mắt căm ghét, nó thản nhiên mặc kệ dư luận mà nói chán rồi cũng thôi.

Về chỗ nó đã thấy hắn ngồi ở đó, phải rồi hắn đi trước mà.

- Đi xe bus đó hả? - Hắn hỏi làm nó hơi chột dạ.

- À..... - nó nói chưa hết hắn đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

Nó nhìn theo bực bội, mấy đứa con gái trong lớp nó lại buôn dưa lê.

- Hôm qua thì đi với người này hôm nay lại đi với người khác... haizzz.. đúng là lẳng lơ.

- Kệ người ta đi mày ơi, nghèo rồi nên phải bám dai một chút chứ....

- Ờ nhỉ? Tao quên... haha.

Nó nghe cũng đủ hiểu mấy đứa bọn nó đang nói ai rồi, nhưng cũng mặc.

- im hết đi. - Vy gắt lên. Nhỏ điên tiết không thể làm lơ.

- Tao nói mày hay sao mà lên tiếng. - An Nhiên hất mặt nói.

- tao quát chó không nói chúng mày.

- Mày.... chờ đó.

Vy hất mặt lên thách thức, làm như nhỏ sợ không bằng chờ thì chờ.

Tiết học cũng bắt đầu nhưng hắn vẫn chưa vào lớp nó thấy thiếu thiếu gì đó nhưng rồi cũng gạt phăng ý nghĩ đó đi.

- Nhi sao Huy nó băng bó nhăn nhít trên mặt vậy? - Hoàng lay vai nó hỏi vì đang trong giờ học.

Nó xấu hổ không biết trả lời thế nào chẳng lẽ nói nó vì ngủ nướng lỡ tay quăng đồng hồ vào mặt hắn.

- À tại vì... anh ta không nhìn đường nên đâm xầm vào cửa đó... đúng rồi. - nó bịa cái lí do hết sức củ chuối.

- ra là vậy. - Hoàng gật đầu bụm miệng cười Hắn làm gì cũng cẩn thận chẳng lẽ lại đâm đầu vào cửa, nghe cũng đủ biết nó nói dối.

Vậy là hôm nay hắn trốn tiết, nó chạy tìm quanh nhà cũng không thấy hắn.

-Chắc hắn bận rồi, nấu bữa trưa đã không thôi hắn về lại quát ầm lên. - Nó nghĩ lại rồi bắt đầu công việc của mình.

Cả buổi quét dọn lau chùi mệt quá nó lăn ra sofa ngủ luôn.

Hắn về với tâm trạng không vui, đi ngang qua phòng khách thấy nó nằm ngủ ngon lành định gọi nhưng rồi lại thôi, hôm nay nó đã nói dối hắn mà ,mặc nó vậy.

Mở tủ lạnh tu một hơi nước tâm trạng hắn cũng thoải mái một chút, nhìn trên bàn ăn cơm canh vẫn còn nguyên được đậy lại kĩ càng làm hắn ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ cô ta chưa ăn?

Hắn đi ra phòng khách gọi nó dậy, lay mãi nó mới mở mắt.

- Anh... về rồi à!

Nó dụi mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt

- Ừ, cô chưa ăn cơm sao?

- Tôi đợi anh về, làm việc một lúc thì ngủ quên. Anh ăn chưa để tôi hâm lại.

Nghe nó nói hắn hơi thấy có lỗi, hắn không nghĩ nó ngốc tới nỗi chờ tới giờ vẫn chưa ăn.

-Lần sau đói thì ăn trước đừng đợi tôi. Xuống ăn đi.

Nó gật đầu đứng dậy bước chưa được ba bước đã ngất xuống.

Mở mắt tỉnh dậy nó thấy mình đã nằm trong phòng, đầu hơi choáng.

- Mình về phòng khi nào vậy?

cạch.

Hắn tay bê tô cháo đi tới giường.

- Cô ăn đi.

Nó đón lấy tô cháo thắc mắc không biết chuyện gì.

- Tôi sao lại nằm đây.

- Bị ngất, ăn đi.

Không nể nang gì nữa nó đói lắm rồi, ăn đã rồi tính sau. Chưa đầy 5 phút nó đã chén hết bát cháo làm hắn nhếch mép châm chọc.

- Heo rừng có khác.

- Tại ai mà tôi như vậy hả? Tôi còn chưa tính xổ với anh đó mai mốt đi đâu có không về thì nói với tôi một tiếng chứ.... bực mình có biết tôi trông anh từ sáng đến giờ không...????

Nó đã nạp đủ năng lượng, đủ sức nên xổ 1 tràng nói xong mới lấy tay che lại miệng vì biết mình lỡ lời.

- Ra là nhớ tôi. - Hắn cười.

- Có đâu... anh... nghe nhầm rồi. - nó lắp bắp.

- Tôi chưa bao giờ nghe nhầm đâu. - Hắn nói mặt đểu kinh khủng.

- Asiii.... đi ra ngoài anh làm gì mà cứ ở lì trong phòng con gái vậy biến thái nó vừa thôi, đi ra. - Nó đẩy hắn ra ngoài mặt đỏ lên

Nó thở phào nhẹ nhỏm vì tống khứ được hắn ra ngoài định trở lại giường thì cửa phòng lại mở một lần nữa.

- Nhớ tôi thật rồi. - Hắn ngó đầu vào nói rồi đóng cửa lại đi về phòng luôn ở lại có nước đi khám tai.

- Yaaaaaaaa...... anh biến cho tôi. - Nó phan nguyên cái gối về phía cửa nhưng ngặt nổi hắn chuồn mất rồi.

Bực bội nó xông thẳng và