XtGem Forum catalog
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210594

Bình chọn: 8.00/10/1059 lượt.

c nẻ.

- con bé này....

- nếu anh Tuấn biết sẽ thế nào nhỉ?

- Sao em lại nhắc đến cậu ấy ở đây. - Linh nghe nhắc đến Tuấn thì ngượng ngùng.

- Ai chẳng biết anh ấy để ý chị. - Nhỏ phán.

- Con bé này ngủ đi ở đó nói nhảm.. - Linh lấy chăn trùm kín người, Quỳnh Anh ở bên cạnh cười châm chọc.

- Ây da chị mắc cỡ ư? Đáng yêu quá!

- Em im cho chị.

- Em chỉ nói sự thật.

- Hừ.... nói nữa chị giận đó.

..........................

Trong phòng là nụ cười không ngớt của 2 cô gái. Ở phòng bên cạnh hai chàng trai đang ngủ lại mơ màng nghe thấy nụ cười đó, miệng cả 2 vô thức cong lên tạo nên một đường nét đẹp đẽ.







4h20 sáng.

Có tiếng điện thoại reo vang khắp phòng, nó bực bội bịt tai lại quát.

- Con Vy kia, điện thoại mày ồn ào quá, Tắt ngay!

Vy nghe tiếng nó quát thì giật mình tỉnh dậy, với tay lấy điện thoại cạnh giường mắt nhắm mắt mở nghe máy cũng không quan tâm ai gọi tới.

- Alo..... - giọng mơ màng. ( trời phải gặp bà Nhi là đầu dây bên kia chết rồi!)

- " Vy, em thay đồ rồi ra đây anh đợi"

- Làm gì.... còn sớm mà... năn nỉ đó... cho em ngủ 1 chút nữa đi.

- " Không kịp bây giờ! Mau đi anh đợi!"

Giọng nói bên kia đầy vẻ thúc giục.

- Ờ.... chờ chút... em ra ngay.

Vy quăng điện thoại xuống giường, mơ màng ngồi dậy vương vai, ngáp ngắn ngáp dài vào nhà VS.

5 phút sau Vy bước ra ngoài với quần baggy jean phối áo thun trắng bên ngoài khoát thêm cái áo sơ mi sọc caro nhìn nhỏ cực kì cá tính. Vừa mở cửa nhỏ đã thấy Nam đứng bên ngoài, hôm nay anh mặc quần jean đen cùng áo thun trắng một nửa phía trước cho vào quần nhìn không kém phần trẻ trung. Hai người họ nhìn nhau rồi bất chợt nhìn lại mình.

" Áo thun trắng" trùng hợp thật hai người hôm nay đều diện áo thun trắng nhìn cứ như 1 cặp.

- Không hẹn mà gặp, anh với em chắc có thần dao cách cảm đó. - Nam nói

Vy cũng gật đầu tán thành.

- Anh gọi em ra đây giờ này không phải chỉ muốn xem em mặc áo gì đấy chứ!

- À, đi theo anh.

Nam nhớ ra việc quan trọng nên kéo Vy đi theo. Ra đến chỗ cáp treo Nam nói.

- Đứng đây chờ anh một lát.

Nói rồi anh rời khỏi, Vy đưa mắt nhìn xung quanh giờ này chắc mọi người còn ngủ nên vẫn chưa có ai, không khí buổi sáng thật trong lành, nhỏ nhắm mắt hít một luồn khí vào sống mũi chỉ cảm nhận thấy mọi thứ thật yên lành. Một lúc Nam quay lại rồi kéo Vy lên cabin.

- Nè, giờ này cáp treo đâu hoạt động, anh kéo em lên làm gì? - Vy có tìm hiểu 7h30 cáp treo mới bắt đầu hoạt động giờ này anh kéo nhỏ lên để ngồi ngắm cabin chắc.

- Em ngồi yên.

Cabin từ từ rời khỏi vị trí ban đầu và hoạt động.

- Anh.... sao có thể. - Vy ấp úng nhìn xuống.

- Chỉ cần em thích thì đều có thể!

Vy nghe được câu này thì không khỏi ngạc nhiên chẳng lẽ là do anh sắp xếp. Nhỏ chợt nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua trong nhà hàng của nhỏ với anh.

" - Em muốn ngắm mặt trời mọc trên cáp treo quá....

- Vậy mai anh đưa em đi ngắm.

- Nhưng giờ đó cáp treo không hoạt động.

Nam chỉ im lặng nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nhỏ. "

Giờ ngẫm lại Vy thấy cảm động quá, anh ấy vì nghe nhỏ nói muốn ngắm mặt trời mọc trên cáp treo mà đã thức từ sớm chuẩn bị hết tất cả. Vy nhìn Nam ánh mắt đầy xúc động.

- Em chỉ nói thế thôi... không ngờ...

- Em thích anh cũng sẽ thích.

Bất chợt Nam nắm lấy tay nhỏ, hai người cùng đứng dậy.

- Vy. - Nam kêu tên nhỏ thật nhẹ nhàng làm tim nhỏ bất chợt đập nhanh.

- Lần đầu tiên gặp em anh đã thấy một cảm giác rất lạ nhưng anh lại không để ý, đến khi tình cờ đụng phải em trong C- max nghe giọng em cất lên dù chỉ là mắng anh trái tim anh lại khẽ đập rộn ràng. - Nam cười

Vy vẫm nhìn anh, nhỏ cũng nghĩ lại cảnh tượng hôm đấy.

" - Cái quái gì vậy? Anh không biết nhìn đường à! Làm rơi hết đồ của tôi ra ngoài rồi! - giọng Vy gắt lên vì bên trong có một hộp quà thủy tinh nhỏ mua tặng sinh nhật mẹ.

- Anh không cố ý.. xin lỗi em.

Nghe tiếng xin lỗi nhỏ ngẩng đầu lên " Anh ta chẳng phải là cái anh đẹp trai ở quán hôm trước sao?"

- Để anh nhặt hộ em. - Nhìn mặt Vy Nam thấy quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra.

Vy cũng giật mình thoát khỏi suy nghĩ không nói gì để mặc Nam nhặt đồ lên hộ.

- Của em đây, cho anh xin lỗi lần nữa nhé! Anh vội quá!

- Lần sau anh nhớ chú ý đó, gặp em hiền chứ người khác là anh không yên đâu.

Nói rồi Vy cũng rời khỏi, Nam ngẩng theo một lúc mới tiếp tục bước đi."

- Không biết là tình cờ hay có duyên mà chúng ta lại chạm mặt ở khắp nơi em nhỉ? anh còn nhớ là em nói anh theo dõi em nữa chứ! - Nhớ lại mà anh không khỏi lắc đầu mỉm cười.

- Mà có phải là anh theo dõi em không vậy? - Vy vẫn thắc mắc vì nhỏ đi đâu cũng gặp Nam

Anh