Pair of Vintage Old School Fru
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211934

Bình chọn: 9.5.00/10/1193 lượt.

i.

- Tôi đi chơi với Quân, chưa ra khỏi hẻm đã gặp bọn chúng rồi! Đúng là xui xẻo.

Nghe nó nói, bàn tay hắn nắm lại, thứ ánh sáng lóe lên trong tay hắn chợt biến mất.

- Cô sau này nên tránh xa cậu ta ra, nếu không muốn gặp rắc rối!

- Không đâu, anh ấy rất tốt với tôi chắc tại tôi gặp xui xẻo thôi.

Hắn không nói gì nữa kéo chăn nằm xuống, nó tưởng hắn đã ngủ cũng leo lên
giường đối diện nằm. Nhưng mà nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hết
đếm số rồi tới đếm cừu cũng không ăn nhằm gì. Liếc mắt về phía giường
của hắn đã thấy hắn ngủ say. Định bước xuống giường thì đèn trong phòng
bỗng chớp tắt chớp tắt, rồi tắt luôn... nó hoảng sợ bây giờ đang là nửa
đêm mà... chẳng lẽ có ma. Vừa nghĩ đến thì cửa sổ bên cạnh bỗng đung đưa rồi đập mạnh vào tường, không gian im lặng khiến nó càng hoảng loạn
hơn, một vật trắng gì đó xẹt quá, chân tay nó run cầm cập không suy nghĩ gì thêm nữa nó tung ra khỏi chăn chạy nhào về phía hắn... nhảy phóc lên giường kéo chăn, lay lay hắn.

- Huy ơi.... dậy mau....

- Huy....... dậy đi mà.....

Nó kêu hai ba tiếng hắn vẫn không dậy, nó không biết rằng trong thuốc mà
trước khi đi ngủ nó đưa cho hắn có thành phần thuốc ngủ nữa nên kêu mà
hắn không dậy là như vậy, tiếng động cót két ở đâu đó làm nó nhắm tịt
mắt nằm xuống bên cạnh hắn luôn. Ôm chặt lấy cánh tay hắn mà vẫn không
hết run nó lại lên tiếng kêu.

- Dậy đi... Huy... tôi năn nỉ anh mà... dậy đi....

- Anh ngủ gì như chết vậy..... dậy....

Sau một hồi nổ lực cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu thức giấc, cảm nhận được hơi thở của ai đó bên cạnh mình hắn bật dậy..

- Ai?

- Tôi chứ ai? - Nó thì thầm, mừng quýnh lên vì hắn đã chịu dậy.

Hắn ngạc nhiên, đêm hôm khuya khoắt nó nhảy lên giường hắn làm gì vậy trời?

- Sao cô nằm trên giường tôi? Còn nữa sao phòng tối thui vậy?

- Có ma..... tôi sợ....

Nó nói tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông, tiếng cót két vẫn còn.

- Ma ở đâu ra.... cô bị hoang tưởng hả?

- Thật mà.... anh nghe đi có tiếng gì kìa...

Hắn lắc đầu chịu thua nó luôn, nhát gì mà dữ vậy, có tiếng động thôi mà cũng sợ.

- Không có gì đâu, bỏ tay ra đi.

Nó nhất quyết không bỏ ra, nếu tiếng động không phải thì cái vật trắng trắng lúc nãy là gì...

- Không tôi sợ....

- Bỏ tay cô ra coi...

- Không, có chết cũng không bỏ....

Biết không thể cãi lại nó hắn đành để vậy mặc dù mỏi chết được, nó rất bướng điều đó hắn biết, nó không chịu bỏ thì trời có sập cũng vậy thôi.

- Được rồi không bỏ, nhưng cô ngồi lại đàng hoàng coi.

Nghe hắn nói nó dịch lại ngay ngắn, cửa sổ lại đập vào tường theo phản xạ nó úp mặt vào người hắn, tay ghì chặt cánh tay hắn hơn.

- Chỉ là gió thôi mà.

Hắn thấy phản ứng của nó như vậy bèn nói.

- Gió gì kì vậy? Anh đừng hòng lừa tôi....

Trời ơi.... thật là hết nói nổi với nó, thế là nó giữ tư thế đó ngủ luôn
trong lòng hắn, mỗi lần ở trong lòng hắn nó rất nhanh đi vào giấc ngủ,
cảm giác như cả thế giới có sập xuống nó vẫn có hắn bên cạnh vậy.... Hắn nghe nhịp thở đều đều của nó lòng dâng lên nỗi ấm áp, hắn vui vì mỗi
lúc sợ hãi nó đều dựa dẫm vào hắn, đèn đã sáng trở lại, nhìn gương mặt
ngủ say, cái điệu bộ chép chép miệng làm hắn không tự chủ được mà đặt
một nụ hôn lên má nó. Bế nó về giường đắp chăn kĩ càng hắn mới yên tâm
trở về giường của mình..... cả hai chìm vào giấc ngủ say...



Hôm nay nó đến lớp như thường ngày, vì ngày mai hắn mới xuất viện nên nó tự đi xe bus đến trường. Chuông vừa reo ra chơi vang lên là mấy đứa trong lớp nó nháo nhào lên chạy ùa
ra canteen, Quỳnh Anh lại lên lớp nó kéo Hoàng đi mất tăm.

- Cục cưng, em muốn ăn gì? -Tuấn dọn sách vở ngay ngắn lại rồi quay sang
hỏi Linh bằng giọng điệu cưng chiều, nó và Vy ngồi gần cũng nỗi hết da
gà.

Linh thì thản nhiên nói.

- Như thường ngày đi.

Tuấn đứng lên làm điệu bộ chào kiểu quân sự.

- Yes sơ.... - rồi chạy biến đi.

Trong lớp chỉ còn lại ba đứa nó.

- Mày và Tuấn tiến triển nhanh thật!

Vy mắt không rời cuốn tiểu thuyết bóng loáng mới mua của mình, cất lời châm chọc.

- Cũng không bằng mày với anh Nam.

Linh không chịu thua đáp lại.

- Hờ.... tất nhiên em mãi cũng kém chị 1 bậc nhé!

Hai cô nàng lại cãi nhau chí chóe, nó ngồi bên cạnh chống tay lên bàn, mắt
hướng ra sân trường ủ rủ. Cãi nhau 1 lúc hai đứa kia mới để ý tới cụ bà
ngồi cạnh là nó đây, Linh hỏi.

- Sao trông mày ủ rủ thế?

Vy cũng gấp cuốn tiểu thuyết lại, nhìn nó gật đầu.

- Tao cũng thấy vậy... có chuyện gì hả?

Bên ngoài cửa, An Nhiên vừa định bước vào lớp nghe tiếng nói bên trong vọng ra khiến nhỏ dừng bước.

Nó cất giọng buồn bã.

- Tao vẫn chưa gặp được anh Quân, chắc anh ấy giận tao thật rồi?

Linh cũng ỉu xìu theo nó, vỗ vỗ vai an