XtGem Forum catalog
Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323555

Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.

nhỏ bé đến đáng thương. Nhưng mà cái lớp vỏ xe cái màu đen huyền hoặc và sang trọng của chiếc xe đã bị bay đi một mảng. Trông như chiếc áo rách nát bị chú mèo con cào lên vậy, rất thảm thương.

Đương nhiên nhìn vào cũng biết ngay là bị ai đó dùng gạch đá cào cho xướt rồi. Đúng là người ăn ở không tốt bị người ta ghét là phải, chỉ tội chiếc xe bị liên lụy. Như Nguyệt thở dài một hơi, nên cũng nhân cơ hội mà trút giận lên chiếc xe một chút, dù sao thì chiếc xe cũng phải đi sơn lại thôi. Người như hắn ta không đời nào chịu để chiếc xe như thế mà đi. Cô chỉ là làm cái công việc thúc đẩy việc thay bộ áo mới cho chiếc xe nhanh hơn thôi.

Nào ngờ khi cô vừa mới nhặt hòn đá, hý húi chuẩn bị gạch cào xướt lớp sơn xe thì bị Viễn Hinh bắt gặp còn chụp hình lại nữa chứ. Tang chứng vật chứng rất rõ ràng, Như Nguyệt chưa làm gì cũng không thể mở miệng cãi lại, đành ngậm nỗi oan khuất mà làm cu ly cho tên này.

Loại xe đua mắc tiền của Viễn Hinh, khi thay nước sơn mới rất mắc tiền chứ chẳng rẻ gì. Thật ra Như Nguyệt vẫn có khả năng trả tiền thay lớp sơn mới cho Viễn Hinh mà không cần nhờ vả ba mẹ. Nhưng đó là số tiền cô dành dụm trong mấy tháng quyết tâm đối mặt với sách vở, không ăn chơi gì hết để thi đậu kỳ thi đại học, và sau đó tha hồ lên thành phố ăn chơi vui vẻ. Nhưng mà cô vẫn tiếc số tiền mình đã dành dụm kia, tự nhiên phải cho không viễn Hinh khi mà cô chưa kịp làm trầy xe của hắn ta.

Như Nguyệt cũng tức giận mà không quên nguyền rủa cái đứa đã cào xe kia, hại cô bị liên lụy.

– Em bị oan đó thầy ơi, em chỉ muốn dời cục đá ra để dẫn xe cho dễ mà thôi – Tuy có kể, nhưng Như Nguyệt đâu ngu dại gì kể hết sự thật cơ chứ – Nào ngờ bạn ấy lại nghi oan cho em. Dù em nói thế nào, bạn ấy cũng không tin, và khăng khăng nếu em không làm cu ly cho bạn ấy, bạn ấy sẽ nói với trường đuổi học em. Nếu như là trường bình thường, em cũng không sợ, nhưng nghe bảo là trường này là do nhà cậu ấy lập ra, em tiêu là cái chắc. Cho nên đành cúi đầu chấp nhận số phận bi thương mà thôi.

Trong lúc nói, Như Nguyệt lén lút dùng tay nhéo hông mình thật là đau để nước mắt có thể trào ra, cái này gọi là hy sinh vì nghiệp lớn.

– Thầy biết không? Để thi vào đây, em đã học ngày học đêm vất vả biết bao nhiêu, đâu có được sung sướng như bạn ấy chứ. Khỏi thi cũng có thể vào học – Khi hai mắt sắp rơi nước mắt, Như Nguyệt nhìn thiên Phong tỏ ra thảm thương.

– Không đâu. Viễn Hinh dù là người thừa kế ngôi trường này, nhưng mẹ Viễn hinh xưa nay rất nghiêm khắc, cậu ấy là cũng phải học hành nghiêm túc mới thi đậu, nếu cậu ấy không thi đậu, sẽ bị mẹ đưa ra nước ngoài học. Trường này cũng có quy định rất nghiêm ngặc, dù em có tiền, mà thành tích quá tệ cũng không thể vào đây đâu – thiên Phong bèn giải thích để Như Nguyệt không thành kiến với ngôi trường tư nhân thế này.

– Biết thế em không thèm thi vào đây làm gì – Như Nguyệt uất ức dậm chân nói.

Thiên Phong thấy vẻ mặt và hành động của cô khá tức cười, anh cười cười hỏi:

– Sao em lại thi vào đây, thầy xem bảng điểm, thấy em thi rất à.

– Vì em nghe đồn, trường này từng xảy ra một truyện tình rất cảm động, ai vào đây cũng có thể tìm ình một tình yêu mãi mãi. Em không thích đàn ông lăng nhăng, em không muốn phải nói lời chia tay, nên em quyết tâm thi vào đây để tìm ình một tình yêu không thay đổi.

Thiên Phong nghe Như Nguyệt hăng hái nói thì phá ra cười, thật ra khi cô không giả vờ yếu đuối thú vị hơn nhiều. Như Nguyệt trong lúc nhất thời đã kể hết lý do mình vào trường cho Thiên Phong nghe, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nên ngượng ngùng bảo:

– Thật ra, em chỉ muốn biết tình yêu kia có là thật hay không mà thôi. Em rất ngưỡng mộ hai người đó, thật muốn biết họ là ai, họ có thật hay không?

– Là thật đó. Nếu em muốn gặp mặt họ thì e là phải gặp Viễn Hinh thường xuyên hơn, vì họ là ba mẹ Viễn Hinh.

– Hả? – Như Nguyệt há hốc miệng đến đờ người không tin vào tai mình trước lời Thiên Phong nói.

Thiên Phong chỉ cười dịu dáng rồi đứng xoa đầu Như Nguyệt mà nói:

– Được rồi, đừng lo nữa. Thầy sẽ nói chuyện với Viễn Hinh, không để em ấy làm khó em nữa. Tiền sơn đó cứ để thầy chịu cho, em cứ yên tâm mà học đi nhé.

Thiên Phong cười rất dịu dàng, vẻ mặt anh lại rất đẹp, nhất là phản phất ánh nắng phía sau lưng anh, cứ như tỏa hào quang vậy, khiến Như Nguyệt nhìn thấy bất chợt hẫng một nhịp. Còn cái xoa đầu rất dịu dàng đó nữa, và còn lòng tốt mà anh đối với cô nữa, sao anh lại tốt với cô như thế.

Như Nguyệt buột miệng hỏi:

– Thầy ơi, thầy tên gì?

– Thiên Phong.

Thiên Phong đáp rồi bỏ đi, chỉ để Như Nguyệt dõi mắt nhìn theo miệng khẽ thốt ra cái tên đó :” Thiên Phong”



Như Ngọc đẩy tô mì cô nấu cho bữa trưa sau khi hai người về nhà đến trước mặt của Như Nguyệt, tô mì thơm phức đầy đủ thịt rau và trứng, đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng. Vì cô đứng đợi để mượn sách nên mất nhiều thời gian, đi chợ về nấu thì cũng đói lã