
hật của Diệp Hân, nhưng khi về chỉ sợ không còn taxi nữa thì Thiên Phong xuất hiện và đề nghị sẽ đưa hai người đi dự tiệc và đưa hai người về nhà an toàn bằng xe hơi. Như Nguyệt rất vui vì thế càng muốn ăn bận đẹp hơn một chút.
Như Nguyệt vừa được Như Ngọc giúp tết mái tóc dài thật đẹp, thật gọn gàng phù hợp với bộ đồ cô đang mặc thì Hoàng Tuấn đẩy cửa phòng đi vào hỏi:
– Này, hai người sửa soạn xong chưa. Đến rồi đó.
– Xong rồi, xuống liền đây – Như Nguyệt vừa đáp vừa đứng dậy tung tăng chuẩn bị xuống lầu ra xe của Thiên Phong mà không chú ý đến sắc mặt hơi nhăn nhó của Hoàng Tuấn.
Nhưng Như Ngọc đi sau thì thấy rõ ràng cho nên huých tay Hoàng Tuấn hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì vậy?
– Xuống đi rồi biết – Hoàng Tuấn ảo nảo đáp lời, do Hoàng Tuấn cũng chơi chung nên Diệp Hân mời luôn cả cậu tham gia. Lúc đầu rất hâm hở, có dịp vui chơi nên Hoàng Tuấn hăng hái lắm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng trước nhà Như Nguyệt, nói thật cậu hết thấy vui.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy Thiên Phong đứng mĩm cười với cô, nụ cười anh rất đẹp khiến tim Như Nguyệt đập thình thịch. Cô khựng lại, mặt đỏ ửng quay đầu nói với Như Ngọc đang đi sau lưng:
– Mình thích thầy thật rồi, làm sao đây.
Đến khi Như Nguyệt ra khỏi cửa mới giật mình khi thấy Viễn Hinh cũng có mặt ở trước cửa nhà cô. Không phải là đi chung với Thiên Phong, mà là đi một chiếc xe hơi sang trọng riêng. Hai người đứng trước mặt cô rạng ngời đến mức chói mắt. Hai người đàn ông dáng dấp cao ráo , lại ăn bận rất đẹp, khiến Như Nguyệt có chút choáng ngợp.
Vừa thấy cô ra, Viễn Hinh nhíu mày quan sát cô từ trên xuống dưới rồi lên tiếng cằn nhằn ngay lập tức:
– Sao lại ăn bận như thế này.
– Không ăn bận thế này chứ ăn bận thế nào – Như Nguyệt đối với vẻ mặt của Viễn Hinh nói năng cộc lốc.
– Như vầy đẹp mà. Rất thoải mái – Thiên Phong vỗ vai Viễn Hinh, nhìn Như Nguyệt tán thưởng.
Được khen, Như Nguyệt rất vui, cô nhìn Thiên Phong mà nói:
– Tụi em xong rồi thầy, chúng ta đi thôi.
– Vậy giờ đi xe thầy hay xe cậu ấy – Thiên Phong cười cười hất đầu ra hiệu về phía Viễn Hinh mà hỏi.
– Không phải hai người đến cùng nhau à ? – Như Nguyệt tròn mắt nhìn Viễn Hinh tò mò lên tiếng hỏi.
Viễn Hinh trước ánh mắt của cô thì ho nhẹ một cái, mặt hơi đỏ lên tiếng nói:
– Tình cờ em đi ngang qua đây, thấy anh nên mới ghé qua mà thôi.
– Ồ, ra là vậy – Thiên Phong có chút nhạc nhiên, lúc anh đến rõ ràng là đã nhìn thấy xe Viễn Hinh từ đang đậu đằng xa, nhưng anh cũng không muốn bắt bẻ gì thằng em của mình, cho nên chỉ gật đầu rồi bảo – Vậy giờ đi xe thế nào?
– Đương nhiên tụi em đi xe của thầy rồi ạ – Như Nguyệt nhanh nhảu đáp liền, cô đâu ngu dại gì chui đầu vào xe của tên khốn đó để bị hành hạ chứ. Đi theo Thiên Phong là an toàn nhất, nói xong cô vội vàng mở cửa chui vào xe.
Viễn Hinh nghe cô nói vậy thì sầm mặt tức tối nói:
– Ai bảo là sẽ cho bạn đi cùng chứ. Mất công bẩn xe .
Nói xong, Viễn Hinh mở cửa lên xe, phóng xe đi thật nhanh, để lại mọi người đưa mắt nhìn theo. Thiên Phong lắc đầu cười nhẹ rồi nhanh chóng lái xe đưa mọi người đi.
– Woa, toàn trai đẹp không? – Như Ngọc há hốc miệng nhìn ngắm mấy anh chàng có mặt trong buổi tiệc, ai cũng ăn mặc thật đẹp.
– Sang trọng quá – Như Nguyệt thầm than khóc trong lòng, cô không nghĩ một bữa tiệc sinh nhật lại sang trọng như thế này. Nhìn ai cũng áo lụa quần là còn cô chỉ áo thun quần jean hết sức bình thường. Hèn chi tên Viễn Hinh lại trợn mắt nhìn cô đầy kinh ngạc như thế, thật sự là cô cũng cảm thấy bản thân mất mặt lắm – Biết thế mặc bộ váy được tặng cho rồi.
– Giờ bà hối hận cũng muộn rồi, bảo mà không chịu nghe. Thôi đi, cứ xem như là cá tính và tự tin nhìn lên vậy – Như Ngọc nghe cô than thở thì chép miệng an ủi.
Như Nguyệt cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của vài người trên người mình, cô chỉ biết ngượng cười thôi. Bạn trong lớp đại học, Diệp Hân chẳng mời ai ngoài cô và Như Ngọc. Người quen ngoài Hoàng Tuấn ra chỉ có Viễn Hinh, và Đăng khôi mà thôi, nhưng hai người đó đang bị một đám con gái quay quanh, hơn nữa cô tránh Viễn Hinh còn hơn tránh hủi, làm gì đến gần hắn ta làm chi. Thiên Phong thì chưa thấy vào. Như Nguyệt cũng chẳng có thời gian than thở nhiều vì Diệp hân đã bước ra nhìn thấy cô rồi. Diệp Hân hôm nay diện một cái đầm hồng vay ngực rất đẹp, tôn lên làn da trắng mịn đến con gái như cô còn thích nữa là.
Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng hòa mình vào buổi tiệc, sau khi tặng quà cho Diệp Hân xong, hai cô nàng ham ăn nhìn thấy tiệc buffel đương nhiên không thể bỏ qua, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đến cách ăn mặc không phù hợp với quần chúng xung quanh. Hai người đang đang mắt tròn mắt dẹp với món ăn đẹp mắt thì Như Ngọc khẽ huých tay Như Nguyệt bảo:
– Ê nhìn kìa. Anh chị kia đẹp đôi ghê chưa.
Như Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Như Ngọc thì hóa đá mất mấy giây. S