
n tay anh.
- Tuyết rơi rồi, tối nay lạnh lắm đây! - Hoa Hưng nói.
Khóe môi Khang Kiếm cong lên thành một nụ cười:
- Lạnh rất đúng lúc.
Trận tuyết đầu tiên của năm nay tới muộn hơn năm ngoái một chút.
Xách theo túi giấy xuống xe, Khang Kiếm ngẩng đầu lên, bông tuyết đã rất dày và rơi rất nhanh, thỉnh thoảng có một hai bông rơi trên khóe mắt anh. Trên đường về, anh hồi tưởng lại từng kỷ niệm từ khi quen Bạch Nhạn. Càng nhớ lại, càng cảm thấy mối duyên này là do ông Trời định sẵn, lúc lên lầu, bước chân anh nhanh thoăn thoắt.
Bạch Nhạn đang nấu cơm, phía sau cánh cửa dán hình một ông già Noel cười tít mắt, trên bệ cửa sổ còn dính vài quả bóng bay, căn phòng đơn sơ cũng có thêm chút không khí ngày lễ.
- Sếp đi chợ đấy à?
Nghe tiếng mở cửa, Bạch Nhạn thò đầu ra, ngỡ ngàng nhìn Khang Kiếm đang bỏ từng món ăn đủ hương vị Bắc Nam trong túi giấy ra.
- Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi món một ít.
Khang Kiếm ngẩng đầu lên, hôm nay Bạch Nhạn mặc một chiếc áo len chui đầu màu kem ôm sát người, đeo một chiếc tạp dề, để lộ ra vòng ngực tuyệt đẹp và vòng eo thanh mảnh.
- Người ta có hỏi anh vào nhầm chỗ rồi hay không? - Bạch Nhạn ranh mãnh hỏi.
- Người ta chỉ hỏi con anh lớn bằng đâu rồi, anh nói không lớn lắm, chỉ vài bữa nữa thôi là có thể gả chồng, sinh con. - Khang Kiếm cởi áo khoác ra treo lên mắc.
- Xí!
Bạch Nhạn giơ tay cốc anh một cái, Khang Kiếm thuận thế kéo cô lại rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài, môi hai người dính chặt vào nhau không nỡ rời ra. Bạch Nhạn choáng váng, xoay người ôm lấy cổ anh. Tóc anh cọ vào má cô tê tê.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, ghé vào tai cô bằng chất giọng khàn khàn:
- Bên ngoài tuyết rơi rồi.
Bạch Nhạn tròn mắt, bỗng đẩy anh ra:
- Phải, vậy chúng ta ăn cơm sớm một chút, đêm tuyết rơi nhiều như thế này, phòng khách không có điều hòa, ngủ ở sofa thì chết cóng mất, anh ăn sớm rồi về nhà khách đi.
Khang Kiếm tức tối cắn tai cô rồi xị mặt đi vào bếp rửa tay, lấy bát đũa.
Sau lưng anh, Bạch Nhạn le lưỡi, hai tai thẹn thùng đỏ ửng lên.
Ăn xong, như thường lệ, Khang Kiếm mở chiếc máy tính xách tay mang theo bên người lên đọc trang mạng Nhân Dân và nhận email. Dọn dẹp xong, Bạch Nhạn rửa mặt rồi ôm một chiếc túi chườm ấm vào phòng ngủ xem chương trình liên hoan.
Tivi chuyển đến kênh văn nghệ tổng hợp, đúng lúc ca sĩ Đào Cát Cát của Đài Loan đang đứng trên sân khấu nhắm mắt, cất lời ca nồng nàn.
Chỉ tại ánh trăng lãng mạn hôm đó
Khiến con tim ta loạn nhịp
Thực ra cũng đâu có gì
Chỉ có màn đêm hơi lạnh
Khiến tình yêu bỗng vương vấn khó rời
Mảnh trăng cong cong nơi cuối trời
Đang chứng kiến tình yêu điên cuồng của đôi ta
Không cần thề nguyền
Nụ hôn của anh rơi trên bờ vai em
Lời ca của anh vang vọng bên tai em
Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Yêu em đến nhường nào
Tình yêu anh chân thật
Tấm lòng anh chân thành
Ánh trăng nói hộ nỗi lòng anh
Oh yeah
Trăng tròn lơ lửng giữa trời
Chứng kiến người đời ly hợp vô thường
Một mình anh lang thang trên phố
Yêu hận mịt mù trong tim
Yeah
Anh không kiên cường như anh tưởng
Ánh trăng mùng một ngày rằm (có chút u buồn)
Mỗi ngày đều thay đổi khác nhau (trên gương mặt em)
Thì ra cái gọi là thiên trường địa cửu
Cũng chỉ là một sự hiểu lầm
Bài ca đó anh khe khẽ hát
Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Yêu em đến nhường nào
Tình yêu anh chân thật
Tình yêu anh sẽ không đổi thay
Ánh trăng nói hộ nỗi lòng anh.
Bài hát này, giống như một hòn đá, đột nhiên rơi xuống mặt hồ yên ả của Bạch Nhạn, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cô thất thần chuyển tầm mắt từ tivi sang những bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài cửa sổ.
Khi điện thoại reo, Bạch Nhạn giật mình. Tiếng nhạc lọt qua khe cửa ra ngoài, Khang Kiếm dỏng tai lên nghe, lần đầu tiên cảm thấy những bài hát trẻ cũng có lúc rất hợp với hoàn cảnh. Anh mỉm cười tắt máy tính rồi đi vào phòng ngủ sưởi ấm. Chủ nhân ngôi nhà này rất bủn xỉn, chỉ lắp có một cái điều hòa trong phòng ngủ. Mùa đông tới, phòng khách và phòng ngủ như đang ở hai mùa khác nhau.
Liễu Tinh gọi điện đến, nói không có chuyện gì làm nên muốn rủ Bạch Nhạn đi xem suất phim đêm.
Bạch Nhạn quay sang nhìn Khang Kiếm, Khang Kiếm cũng nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
- Mình…không muốn ra ngoài, trời lạnh lắm.
Tim cô đập thình thịch, trong không khí như có tia lửa điện lóe sáng.
Bạch Nhạn hoảng loạn né tránh ánh mắt anh.
- Ờ! - Liễu Tinh uể oải cúp máy.
Bạch Nhạn nằm rạp bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết đã phủ trắng mặt đất.
- Sếp ơi, anh phải đi thật rồi, nếu không lát nữa xe không chạy đư