Teya Salat
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211854

Bình chọn: 7.00/10/1185 lượt.

xã của Liễu Tinh đã đang bận rộn ở trong bếp, hình như cũng không phải lành nghề, gian bếp hỗn loạn như một bãi chiến trường, chỗ nào cũng toàn là đồ. Anh quấn một cái tạp dề quanh cổ, rạp người trên bàn cán bột, cả người trông như được đắp bằng bột, đang cố gắng tác chiến, hiệu quả không rõ rệt lắm.

- Ông xã.

Liễu Tinh ngọt ngào như thiếu nữ, vượt bao gian nan nhào tới, hôn một cái thật kêu.

Lý Trạch Hạo ngẩng đầu, lau mồ hôi, nhìn thấy Bạch Nhạn, cười hiền lành:

- Bạch Nhạn đến rồi à! Em vào phòng khách ngồi đi, anh… anh xong ngay đây.

Bạch Nhạn mím môi cười, trêu chọc nhìn anh:

- Anh chắc chứ?

Bột mì còn đang vón cục, lúc nào mới cán thành vỏ, rau và thịt chất đống ở đấy lúc nào mới thành nhân, nhân và vỏ bánh lúc nào mới thành được sủi cảo là một ẩn số. Nhưng Bạch Nhạn rất khâm phục dũng khí của hai vợ chồng Liễu Tinh.

- Mình tin ông xã mình nhất định sẽ làm được. Ăn sủi cảo chỉ là cái cớ, nhiệm vụ chính là tham quan nhà mới của bọn mình, vui vẻ là được rồi. - Liễu Tinh triệt để tâng bốc ông xã.

- Đúng thế, đúng thế. - Lý Trạch Hạo gật đầu lia lịa.

- Thôi nào, để em! - Bạch Nhạn hăng hái xắn tay áo lên làm việc nghĩa. - Anh đưa tạp dề cho em, Liễu Tinh dọn bếp, thầy Lý thái rau, em cán bột.

Không giúp một tay, chỉ sợ sớm muộn gì cũng chết đói.

- Tốt quá, tốt quá! - Lý Trạch Hạo như được giải cứu, cảm động rơi nước mắt tháo tạp dề ra.

Liễu Tinh nịnh nọt buộc tạp dề cho Bạch Nhạn, Bạch Nhạn lườm cô:

- Bây giờ mình đã hiểu cái cậu gọi là bảo vệ có nghĩa là gì rồi.

Liễu Tinh ranh mãnh ôm lấy Bạch Nhạn:

- Mình biết Nhạn thương mình, Nhạn là tốt nhất!

- Đừng có nịnh, làm việc đi. - Bạch Nhạn gầm lên.

Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo ngoan ngoãn nghe lời. Người đông sức mạnh lớn, chỉ một lát, vỏ bánh xếp từng chồng, nhân nằm trong bát, ba người bê ra phòng khách, vừa nặn sủi cảo vừa xem tivi.

Có người gõ cửa.

Lý Trạch Hạo bật dậy ra mở cửa. Liễu Tinh và Bạch Nhạn cũng đứng dậy đón khách.

Một đám nam nữ ào ào tiến vào chật nhà, hai phòng ngủ một phòng khách ngay tức khắc cảm thấy không kham nổi. Lý Trạch Hạo dẫn đồng nghiệp nam ra ban công ăn hoa quả, gặm dưa chuột, hút thuốc, mấy đồng nghiệp nữ xung phong ở lại giúp nặn sủi cảo.

Cửa vẫn hơi hé, Liễu Tinh đi tới đóng cửa, Lý Trạch Hạo ngăn cô lại:

- Đừng vội, Y Đồng Đồng còn chưa lên đâu.

- Đến đây đến đây!

Giọng nói ngọt ngào, một người đẹp tóc dài từ ngoài bước vào.

Nắng rọi nhà tranh, Liễu Tinh nhìn người đẹp, than thầm trong bụng.

Oan gia ngõ hẹp, Bạch Nhạn nhìn người đẹp, nực cười nhắm mắt lại.

- Đây là cô giáo mỹ thuật ở trường bọn anh, Y Đồng Đồng, cũng là hoa khôi trường anh đấy.

Lý Trạch Hạo tươi cười giới thiệu.

Y Đồng Đồng mỉm cười duyên dáng, ngẩng đầu lên bắt gặp Bạch Nhạn, ngây người ra, nụ cười biến thành vẻ mỉa mai:

- Chào mọi người!

Giọng điệu và thần thái đều giống như một nàng công chúa ở ngôi cao, biểu hiện rất thân thiết với dân chúng đang ngắm nhìn nàng.

Người đông rồi, phải nhường phòng khách cho mọi người dánh bài, chiến trường sủi cảo lại di dời về phòng bếp.

- Ông xã, thế nào là hoa khôi? - Liễu Tinh đóng cửa phòng bếp, đột nhiên quay người lại, hung hăng nhìn Lý Trạch Hạo. - Anh xem lúc anh vừa giới thiệu, cười ngọt như mật ấy.

Lý Trạch Hạo giơ tay lên:

- Bà xã minh xét, ông xã em đối với em trung thành tuyệt đối, một dạ sắt son. Không phải anh cười giả lả, mà là mỉm cười lịch sự.

- Anh cam đoan anh chưa từng tơ tưởng tới cô hoa khôi đó chứ?

- Đâu có, đâu có! Anh có vợ có nhà, rất hạnh phúc, rất biết thỏa mãn, rất trân trọng, anh chưa từng làm chuyện được con voi còn đòi tiên. Nhưng bà xã à, em đừng có lo bò trắng răng, cô giáo Y là hoa đã có chủ rồi.

Đang vừa nặn sủi cảo vừa nén cười xem kịch, Bạch Nhạn ngẩng đầu lên.

- Cô giáo Y có một anh người yêu rất xuất sắc, rất yêu cô ấy, nếu không tặng quần áo thì tặng hoa, tặng đồ trang sức, mấy hôm trước còn mua cho cô ấy một căn hộ ngay cạnh khách sạn Hoa Hưng, là căn hộ kiểu u cực kỳ đắt tiền.

- Anh ghen à? - Liễu Tinh dữ dằn hỏi.

- Anh đâu có…

Tai Bạch Nhạn bỗng ù đi, đột nhiên cô thấy rất chán chường, không kìm được hét lớn:

- Hai người có thôi đi không, có muốn làm sủi cảo nữa không hả?

Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo ngơ ngác nhìn nhau, dè dặt nhìn cô, thì thào:

- Xin lỗi, bọn mình sai rồi.

Lô sủi cảo số phận long đong cuối cùng cũng được đưa ra sân khấu trước những cặp mắt chờ đợi.

Tay nghề của Bạch Nhạn thật không hổ danh, vỏ mỏng, nhân nhiều, hương vị thơm ngon. Từng chiếc sủi cảo như những chú lợn con nằm trên chiếc đĩa in hoa, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta ứa nước miếng. Một đám trai thừa gái ế ăn ngán thức ăn căng tin, như bão táp đánh sạch bách một đĩa sủi cảo t