Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211985

Bình chọn: 8.00/10/1198 lượt.

br/>
Bọn họ yêu nhau chia tay, rồi gặp lại, lửa tình bùng cháy, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.

- Bất luận tại sao Khang Kiếm lại cưới tôi, cưới thì cũng đã cưới rồi, đó là sự thật. Có thể chị và anh ấy thật sự đã từng có chuyện xưa gì đó, tiếc là người có tình thường không thể trở thành người một nhà.

Bạch Nhạn xòe hai tay, cười với vẻ bất lực, trong lòng chua xót, bản thân cô chẳng phải cũng thế sao?

Tình yêu là một chuyến tàu tốc hành, nhưng lại có hai điểm đến, một là hôn nhân, hai là chia tay. Ở trạm hôn nhân kia, người xuống tàu rất ít, còn ở trạm chia tay lại chật kín những bộ mặt thương tâm.

- Cô có muốn biết Khang Kiếm yêu tôi đến mức nào không?

Y Đồng Đồng đau tới mức đầu óc trống rỗng, phản kích theo bản năng.

Bạch Nhạn phối hợp gật đầu:

- Muốn chứ!

- Không nói gì xa xôi, chỉ nói hiện tại. Hai người kết hôn chưa được một tuần thì hai đêm anh ấy ở bên tôi còn có một buổi chiều, chúng tôi ở trong phòng uống cà phê, nghe nhạc, nói về những chuyện mình yêu thích. Việc này cô giải thích thế nào?

Haizz, Bạch Nhạn thở dài:

- Cô giáo Y, thảo nào chị phải học Mỹ thuật, môn Toán của chị chắc chắn không giỏi! Một tuần có bảy ngày, nói như chị, thì vẫn là ở bên tôi nhiều hơn.

Y Đồng Đồng nhìn Bạch Nhạn, lại một lần nữa cứng lưỡi trước câu nói kinh người của cô:

- Dù là như vậy, tôi vẫn muốn yêu Khang Kiếm, cho dù có kết quả hay không.

Y Đồng Đồng quả quyết nói.

Bạch Nhạn gật đầu, nhìn thấy một chiếc taxi đi tới, cô giơ tay lên vẫy:

- Ừ! Yêu không có lỗi, yêu đi. Tôi đồng ý. A, xe đến rồi, tôi đi trước, Khang Kiếm ở nhà chắc sốt ruột lắm rồi.

Y Đồng Đồng trơ mắt nhìn Bạch Nhạn bỏ đi, cô… cô còn rất nhiều điều chưa nói xong mà, người phụ nữ kia sao có thể bỏ đi! Rõ ràng Khang Kiếm không hề yêu cô ta, nhưng lại sống cùng một mái nhà với cô ta, thật đáng căm hận!

Cô bưng mặt ngồi thụp xuống, khóc nấc lên.

Bạch Nhạn lên xe, mệt mỏi nhìn về phía sau, gió đêm man mát thổi lòa xòa mái tóc, thổi rối loạn tâm tư. Y Đồng Đồng khóc rồi, cô bất giác giơ tay lau mặt, mặt cô vẫn khô.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, còn khóc được, tính ra cũng không phải là quá đau khổ. Đau khổ thực sự là không có nước mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim nứt thành từng mảnh, bi thương như thủy triều dâng từ gót chân lên đỉnh đầu, muốn kêu cứu nhưng không thể cất tiếng.

Đợi bao nhiêu năm nay, chính là muốn đợi một cuộc hôn nhân chung sống tới đầu bạc răng long, nào ngờ ông trời trêu ngươi.

Thực ra, cô đối với Khang Kiếm cũng không phải là quá yêu, chỉ là cảm thấy rất thất vọng, rất thất vọng…

Đứng dưới tòa nhà của chính mình, Bạch Nhạn phút chốc muốn nhảy lên xe, đi đâu cũng được.

Đi đâu đây? Cô vẫn lê đôi chân nặng trĩu bước lên cầu thang.

Bạch Nhạn, từ trước đến giờ chính là một con gián đánh mãi không chết.

Lạ thật, sao cửa lại mở? Bạch Nhạn ngây người.

- Bạch Nhạn, không nhận ra nhà mình sao?

Khang Kiếm mở rộng cửa, anh mặc một chiếc quần soóc kiểu bãi biển và áo T-shirt, trông rất trẻ trung.

Bộ đồ này là cô mua cho anh, Bạch Nhạn ngước mắt, nhìn vẻ mặt Khang Kiếm đang muốn dấy binh hỏi tội, đột nhiên muốn cười.

Người đàn ông yêu thương Y Đồng Đồng tha thiết như lời cô ta nói, lại đang đợi cửa cô, tình yêu này đúng là quá mỉa mai, hay là nói tình cảm của sếp Khang bao la rộng lớn, ở ngoài ôm bồ nhí, về nhà vẫn ôm vợ như thường.

Người giỏi thì trên lĩnh vực nào cũng đều xuất chúng.

Thật muốn quan tâm hỏi han một câu: Sếp ơi, anh có mệt không?

- Sếp đang đợi em à? - Bạch Nhạn tháo đôi giầy cao gót, thả người lên sofa, nũng nịu nói: - Em mệt quá à!

Khang Kiếm đứng trước mặt cô như thần hộ mệnh, lông mày xoăn tít:

- Chơi gì mà giờ này mới về, đã mười giờ rồi!

- Haizz, biết làm sao được, bị một người đẹp kéo lại nói vài câu. Sếp à, em muốn uống cái đó. - Bạch Nhạn ánh mắt sắc lẻm, đã nhìn thấy trên bàn có nước trái cây pha sẵn.

Tối nay bão to rồi, sếp Khang nhà ta lại vào bếp nấu canh, cảm động quá.

Khang Kiếm cau mày rót cho cô một cốc:

- Có gì mà nói chứ, chẳng chịu xem đồng hồ. Em… từ từ thôi, có ai uống tranh của em đâu.

Anh lấy ngón tay quệt một giọt nước đọng bên khóe miệng cô.

- Em… khát quá! - Bạch Nhạn uống một hơi cạn sạch cốc nước trái cây, - Sếp à, có phải anh đang lo cho em không?

Cơ mặt Khang Kiếm giật giật, cau có lườm cô:

- Bác sĩ Lãnh là ai?

Bạch Nhạn khoát tay:

- Một cơn hàn lưu Siberia, tên khùng biến thái, đừng nhắc tới hắn ta, nhắc tới là em tức. Sếp à, nếu em đánh nhau với người ta, anh có giúp em không?

Khang Kiếm đỡ cái cốc trong tay cô:

- Em biết đánh nhau à?

- Biết chứ, hồi nhỏ em toàn đánh cho bọn con trai khóc tùm lum đấy.

- Em lợi hại vậy, cần gì anh phải giúp?

Bạch Nhạn