Old school Easter eggs.
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213494

Bình chọn: 7.00/10/1349 lượt.

phẩm.

- Chị bây giờ vẫn có thể cho ra sản phẩm á? – Bạch Nhạn dựa vào cửa, quay mặt vào trong, vừa uống trà vừa hỏi.

Y tá trưởng vỗ cái bụng cao ngất:

- Chỗ này của chị là vùng đất phì nhiêu màu mỡ, đã ra là phải ra cực phẩm.

- Cực phẩm á? – Mấy cô y tá đồng loạt phì cười – Như thế nào?

- Giống… bác sĩ Lãnh… - Khuôn mặt mũm mĩm của y tá trưởng đỏ bừng, ngẩng đầu lên thấy bên ngoài phòng nghỉ có người đang đứng.

Những người khác đang vùi đầu ăn bánh chưng, không phát hiện ra.

- Chị còn có thể sinh ra sản phẩm như bác sĩ Lãnh á? – Bạch Nhạn cười rung cả vai – Thế thì hai người đúng là biến dị gene, một người là xích đạo, một người là Bắc Cực.

- Bạch Nhạn… - Y tá trưởng nháy mắt với cô.

Mọi người băn khoăn chớp mắt, ngẩng đầu lên.

- Á! – Một cô y tá kêu thất thanh.

Bạch Nhạn cũng ngoái lại, mặt bỗng đỏ như quả cà chua chín.

Căn phòng đột ngột giảm nhiệt độ, không khí ngưng đọng, không ai dám lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau không dám nhúc nhích.

Lãnh Phong mặt không lộ vẻ gì, không bước vào, không rời đi, cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.

- Anh… anh muốn ăn bánh chưng không?

Bạch Nhạn xấu hổ muốn chết, cắn răng hít một hơi, nặn ra một nụ cười tội nghiệp.

Những người khác đều thông cảm nhắm mắt lại, thầm đoán tiếp theo bác sĩ Lãnh không biết sẽ lôi mục nào khoản nào trong điều lệ y học ra mà gầm lên một trận.

- Có. – Lãnh Phong gật đầu.

Bạch Nhạn há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm.

- Không muốn mời sao? – Lãnh Phong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nét cười như có như không.

Trời ạ, bác sĩ Lãnh cười lên trông gợi cảm quá, hệt như một tia nắng ấm, một cơn gió nhẹ, một trận mưa rào. Mấy cô y tá trong nháy mắt đã chết chìm trong những nét dịu dàng của Lãnh Phong.

- Mời chứ, mời chứ ạ! – Bạch Nhạn tiến đến chụp lấy cái túi, bên trong vẫn còn mấy cái bánh chưng, đưa cả cho Lãnh Phong.

- Cảm ơn! – Những ngón tay thon dài của Lãnh Phong vuốt phẳng chiếc túi nhăn nhúm, xách trên tay – Y tá trưởng, cho tôi mượn bản ghi chép ca mổ chiều hôm qua của khoa Tiết niệu, bản của tôi không biết vứt đâu rồi.

- Vâng vâng, anh đợi một lát! – Y tá trưởng dùng tốc độ ánh sáng phóng vào phòng hồ sơ, lại dùng tốc độ ánh sáng để lấy ra hồ sơ anh cần.

- Làm phiền chị quá. – Lãnh Phong gật đầu với mọi người, quay người bước đi đầy phong độ.

Đợi anh đi khuất tầm mắt, mọi người mới thở hắt ra, từ từ trở về với thực tại.

- Trời ơi, bác sĩ Lãnh này đúng là âm hồn, một âm hồn cực kỳ đẹp trai và gợi cảm. – Một cô y tá nói.

- Có đẹp trai gợi cảm hơn thế nữa, tớ cũng chẳng thèm. – Một cô y tá khác rúm người lắc đầu – Tớ không muốn bị đông thành đá.

- Được rồi, được rồi, mọi người đi làm đi, đừng nhiều chuyện nữa.

Bị Lãnh Phong bắt quả tang ăn vặt trong giờ làm việc, nếu anh ta chạy đến chỗ viện trưởng nói này nọ, hậu quả sẽ khó mà lường. Y tá trưởng xua tay giải tán mọi người.

Bạch Nhạn vẫn đứng sững như trời trồng.

- Bạch Nhạn, em không đi xem lịch phân công ca mổ hôm nay à? – Y tá trưởng ngoái đầu hỏi.

- Em đi liền đây. – Bạch Nhạn nói, hai tay vẫn xoắn vào nhau.

Vừa rồi, lúc cô đưa cái túi giấy cho Lãnh Phong, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, tay anh nắm chặt lấy tay cô, cô sững sờ trợn mắt. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh, cô phát hiện ra một tia nhìn quen thuộc. Đã từng, có một người thiếu niên ngây ngô cũng từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, ánh mắt ấy có tên là thích. Dù rất ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhìn rõ.

Thật sự không thể tin được.

Có thể là do cô quá căng thẳng, là cảm giác sai lầm do sợ hãi chăng?

Hay là cô đã làm gì khiến Lãnh Phong hiểu lầm? Bạch Nhạn vội tự kiểm điểm, kết luận vẫn là không có.

Cô thậm chí còn chạy đến thỉnh giáo Liễu Tinh, hỏi xem hành vi cử chỉ của cô có phù hợp với tiêu chuẩn của một phụ nữ có chồng đoan trang, hiền thục không?

Liễu Tinh xoa đầu cô:

- Nhạn, thần kinh cậu vẫn bình thường chứ!

Bạch Nhạn lại hoang mang chạy lên lầu, buổi sáng có hai ca mổ, buổi chiều nghỉ, đang ngả người gà gật trên ghế, điện thoại bỗng réo vang như gọi hồn.

Cô không thèm nhìn số gọi đến, mở máy luôn: “Alô!” Nghe thấy giọng đối phương lập tức sững sờ.

- Y tá Bạch, cô có rỗi không?

Giọng nói lành lạnh của Lãnh Phong từ đầu dây bên kia vọng tới, Bạch Nhạn kinh ngạc tới mức nhổm ngay dậy:

- Tôi đang làm việc.

- Mời cô đến khoa Tiết niệu lấy lại hồ sơ mà tôi cầm lúc sáng.

Bạch Nhạn lau mồ hôi rịn trên trán:

- Được, tôi tới ngay.

Trời ạ, tim đập điên cuồng không ngừng.

Trong bệnh viện có hai khoa
không thể tự ý xông vào, một là khoa Phụ sản, hai là khoa Tiết niệu, đều là hai khoa liên quan đến chuyện thầm kín cá nhân. Mặc dù các bác sĩ
không phân biệt nam nữ, nhưng bệnh nhâ