Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214053

Bình chọn: 10.00/10/1405 lượt.

br/>


- Sao vậy?

Lãnh Phong thấy cô thở dốc, không nói gì, ngực phập phồng rất mạnh.

- Không có gì - Bạch Nhạn gập điện thoại lại, mỉm cười lắc đầu, lơ đãng hỏi - Anh Lãnh, tôi còn chưa hỏi, anh là người ở đâu?

***

Bắc Kinh.

Là một ngày mưa bão, đã chín giờ, bên ngoài mây đen đầy trời, trời tối sầm như màn đêm trước buổi bình minh. Sấm sét ầm ầm từ xa ập đến, chớp giật từng hồi, rạch ngang dọc khắp bầu trời. Chỉ một lúc sau, sau một tiếng sấm cực lớn, mưa bão ào ào kéo đến, ầm ập trút xuống, cửa sổ bằng kính lập tức tràn trề nước,

Bên ngoài ồn ã náo nhiệt, trong phòng lại yên ắng lạ thường.

Khang Kiếm chống tay lên cửa sổ nhìn một lúc rồi quay lại cầm điện thoại trên bàn xem, không có tin nhắn, không có cuộc gọi đến, anh không khỏi cau mày.

Có thể coi Khang Kiếm một nửa là người Bắc Kinh, thời thơ ấu lớn lên ở đây, học đại học ở đây, trước sau tổng cộng cũng gần mười năm. Lần này đến Bắc Kinh công tác, anh không ở nhà bà ngoại mà ở khách sạn.

Không phải anh lãng phí tiền thuế của nhân dân Tân Giang, mà là anh đến Bắc Kinh làm việc với tư cách trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang, ra ngoài viếng thăm người ta, người ta hỏi anh ở đâu, không thể nhỏ mọn nói rằng tôi ở nhà người thân. Như thế này, nếu người ta lịch sự tới thăm viếng lại thì cũng có chỗ tiếp đón.

Giản Đơn đi cùng anh, lần đầu tiên tới Bắc Kinh, cậu ta phấn khởi như nhà quê lên tỉnh, tay cầm máy ảnh chụp lia lịa. Hai ngày trước, họ chạy khắp nơi tìm mọi cách, lôi kéo quan hệ, mời khách, tặng quà, trong đó còn bao gồm cả việc đi kết thân với “phóng viên nổi tiếng” của các hãng truyền thông lớn. Trời nóng, hai người đi từ sáng sớm đến giữa trưa mới về, mệt rã rời, Khang Kiếm còn nổi nhọt trên miệng. Nhưng sự tình cũng có tiến triển. Chưa nói tới ảnh hưởng của mấy ông bác Khang Kiếm ở Bắc Kinh, bản thân anh cũng có rất nhiều bạn bè làm việc trong các bộ ngành lớn. Cái bài viết trên mạng lan nhanh như cỏ dại sau mưa không thể kìm hãm, bây giờ chỉ có thể thông qua các hãng truyền thông có thâm niên, viết các bài phản biện chính thống để ngăn chặn sự việc bị phóng đại.

Liên hệ được với mấy vị “phóng viên nổi tiếng”, Khang Kiếm mới nhẹ cả người, hôm nay cuối cùng cũng có thể ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho tử tế. Giản Đơn phấn khích bất chấp mưa gió, từ sáng sớm đã bắt xe tới Thiên An Môn tham quan.

Nhàn cư lại sẽ nghĩ này nghĩ nọ, nghĩ tới nhiều nhất chính là Bạch Nhạn.

Lúc kết hôn họ không đi chụp ảnh cưới. Để lấy được giấy đăng ký, hai người mới chụp chung một tấm. Nhưng khi xác lập quan hệ yêu đương, Bạch Nhạn chọn một tấm ảnh, sau khi ép plastic liền nhét vào ví anh, tươi cười nói nếu phải cách xa nhau chút xíu thì nó có thể tạm thời giúp giải tỏa sự nhớ nhung.

Tấm ảnh đó chụp ở trường y tá, mùa xuân trước khi tốt nghiệp, Bạch Nhạn đứng dưới một tán trúc đào đang nở rộ, người còn xinh hơn hoa.

Khang Kiếm lấy chiếc ví trong túi quần ra, gương mặt rạng rỡ như hoa của Bạch Nhạn đập vào mắt anh. Anh chầm chậm vuốt ve hàng lông mày thanh tú của cô, tóc mái rẽ ngôi, lúm đồng tiền ngọt ngào, cái cổ cao cao…

Khang Kiếm thở một hơi nặng nề, lại quay sang nhìn điện thoại.

Điện thoại nằm im lìm trên bàn.

Hôm đó ăn cơm xong, trên đường đi nhận được điện thoại của ông Tùng Trọng Sơn, anh như trút được gánh nặng, coi như anh đã tìm được một cái cớ quang minh chính đại đã khỏi phải đối diện với Bạch Nhạn.

Anh tắt nguồn điện thoại di động, suốt đêm ở văn phòng cùng Giản Đơn chuẩn bị tư liệu lên Bắc Kinh.

Trước khi lên máy bay, anh gọi điện thoại cho ông Khang Vân Lâm, gọi cho thím Ngô, chỉ không gọi cho Bạch Nhạn. Anh đứng trước khu vực kiểm tra an ninh, nắm chặt điện thoại, do dự hồi lâu, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng cuối cùng vẫn tắt máy.

Anh nói gì với cô bây giờ, nếu cô hỏi anh tại sao, lại nói những lời như vậy trên bàn ăn, anh phải trả lời ra sao?

Thực ra khi vừa thốt ra câu nói đó, anh đã vô cùng hổ thẹn.

Anh và Bạch Nhạn kết hôn nhưng lại luôn mỗi người một giường, chuyện này là do lỗi của anh, là do anh bắt đầu trước. Đêm tân hôn, anh vứt Bạch Nhạn lại, ngày hôm sau lại cố tình đặt một cái giường xếp trong phòng làm việc, cho đến giờ hai người vẫn chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn bọn họ còn ôm nhau, hôn nhau, kết hôn rồi ngoại trừ việc đôi lúc Bạch Nhạn tinh nghịch thơm nhẹ anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, giữa họ không hề có bất kỳ một cử chỉ thân mật nào.

Nếu nhìn từ góc độ của một người bàng quan để đánh giá anh và Bạch Nhạn, anh cảm thấy mình là một tên khốn đê tiện, còn Bạch Nhạn lại là một cô gái bao dung độ lượng.

Chính tên khốn này không biết xấu hổ mà còn tưởng rằng hay ho lắm, trước mặt bố mẹ hai bên lại tiết lộ rằng sau khi kết hôn, hắn chưa từng đụng đến Bạch Nhạn, như vậy là có dụng ý gì?

Hắn là trợ lý thị trưởng danh cao vời vợi, cô là y tá nhỏ tầm thường, hắn không t


Polly po-cket