
nó. Có thể con bé đó qua mặt được tụi nó nhưng không thể
qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con bé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem
ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như vậy là chưa đủ để
thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tức tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó
lại có đồ khác để thay. “Thôi kệ, lần này không được thì lần khác vậy,
coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ
chịu lại được tự do bay nhảy không như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải
ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ tốn……
Kết thúc giờ chơi, chào Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị y tá, nó cũng được trở về với lớp học
thân yêu
Buổi học diễn ra khá suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo
viên nào để ý bắt bẻ nó mặc sai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim
lại phá rối, làm cho nó đau quặng. Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng
10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần trước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuối cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vì thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt)
đó là thầy dạy văn. Nó không bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn
thì nó lại ngủ, cái lần thi vào trường này nó phải đi kiếm thu thập
thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được, rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại
đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới được điểm cao. Hí hửng cất
tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..
-Ba người, đi chơi đi
-Đi đâu?- Mi hỏi
-Thì đi đâu cũng được. Chiều nay 1h30 phải học ngoại khóa vậy thì khỏi về, đi chơi luôn rồi vào học, OK?
-Ừ, vậy ra sau trường đi, hôm trước mấy con nhỏ kia ra đó thấy cũng đẹp. Hay tụi mình đi mua đồ ăn rồi ra đó ngồi ăn luôn.
-Ý HAY ĐÓ!- nó từ đâu nhào tới mắt sáng rỡ (có ăn là ý hay)
Và theo như kế hoạch, tụi nó đi mua một đống đồ ăn thức uống cứ như là
muốn hết cái căng tin vậy. Còn bọn hắn thì được giao nhiệm vụ đi tìm cái cây nào to nhất mát nhất làm “địa bàn” để lát nữa cả đám có chỗ để “hạ
cánh”
Xong, có địa bàn, có thức ăn. Sẵn sàng và cả đám bắt tay vào “xử đẹp”.
Lần này không còn những tiếng kêu réo “trả tôi đây” nữa mà là cười nói
vui vẻ, có lẽ tụi nó đã thân nhau hơn, đã biết “nhường nhịn” cho nhau.
Cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng nghĩ tới chuyện nó không sống được bao
lâu nữa nước mắt nó lại trực trào.
-Nhi, mày sao vậy? Ăn mà sao lại khóc?
-Ờ……. cái gì đó bay vào mắt tao….. tao vào nhà vệ sinh một chút- nói rồi nó đứng lên chạy đi.
Tự nhủ lòng không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này. Phải làm
sao đây? Tại sao ngay khoảnh khắc nó tìm thấy niềm vui thì nó lại không
sống được bao lâu nữa, tạo sao chứ? Phải chăng kiếp trước nó xấu xa lắm
sao, nên kiếp này nó mới phải chịu nhiều nổi đau như vậy? Tại sao ông
trời lại cướp đi ba mẹ nó khi nó còn chưa đủ lớn để biết được hạnh phúc
gia đình? Tại sao ông lại nỡ cướp đi người chị của nó? Người mà nó quý
nhất, người luôn thương yêu và bảo vệ cho nó? Tại sao? Nó khóc, khóc cho vơi đi nổi đau, khóc vì quá khứ, khóc vì hiện tại, khóc vì bản thân
mình. Phải chăng ông trời đã quá khắt khe với đứa con gái luôn cố gắng
tỏ ra mạnh mẽ như nó…..
Khóc xong, cảm thấy nhẹ lòng, nó rửa mặt cho tươi tỉnh rồi quay lại cùng mấy đứa bạn. Cố gắng gượng cười.
Còn hắn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt nó rơi sao lòng hắn lại đau như vậy? Hắn có thể nhìn thấy nỗi đau trong giọt nước mắt nó. Nó đang
đau đớn? Vì chuyện gì? Hắn không biết được…… tại sao hắn lại luôn lo
lắng cho nó? Phải chăng hắn đã yêu nó rồi? Vậy con người con gái đó,
người con gái hắn vẫn chờ đợi thì sao?
Đanh chén xong, đứa nào đứa nấy no căng bụng. Ba đứa nó quyết định cướp
cái cây làm “địa bàn” để ngủ, đuổi ba người bọn hắn đi chỗ khác.
Mặc dù ấm ức lắm, tại vì cái cây này là chỗ bọn hắn tìm được chứ đâu
phải tụi nó. Bây giờ thì bị đuổi đi như kẻ “vô gia cư”. Thất thểu!!
“Cướp” được cái cây bóng mát rượi, tụi nó nằm cùng nhau tám chuyện.
-Nhi này- Lam ôm nó,muốn nói cái gì đó nhưng có vẻ do dự lắm
-Sao?
-Tao thấy con bé Nguyệt Mỹ đó có gì lạ lắm. Hình như……. lúc nãy nó cố ý làm đổ nước lên người mày.
-Không phải đâu, chắc mày nhìn nhầm rồi, con bé sơ ý thôi!- nó bào chữa
thay Nguyệt Mỹ, bởi trong thâm tâm nó vẫn luôn tin tưởng Nguyệt Mỹ. Hơn
nữa nó đã cứu con bé thì làm sao mà con bé làm như vậy với nó được.
Gió mơn man như kéo xụp mi mắt nó xuống, cả đám dần thiếp đi. Hưởng thụ
cuộc sống, hồn lìa khỏi xác, đi chu du hóng gió (^_____^) Đúng là không
lúc nào thời gian trôi qua nhanh như lúc ngủ, vừa nhắm mắt đã 1h
Hắn đánh thức Duy và Long, đi tới “địa bàn” của tụi nó, nhìn thấy cảnh
ba đứa tụi nó ngủ sao mà mắc cười quá, Đứa thì ôm bụng, đứa thì gác
chân……. nhìn không đứa nào ra đứa nào.