pacman, rainbows, and roller s
Học Sinh Cá Biệt

Học Sinh Cá Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323252

Bình chọn: 9.00/10/325 lượt.

đủ!!! Hắn và Phong kéo nó chạy như bay thoát khỏi khu vực đó trước khi bảo vệ tống cổ từng
đứa. Nó vẫn còn hậm hực, hắn nhìn nó chảy mồ hôi lạnh… điên có chất
riêng. Đi loanh quanh 1 lúc thì mắt nó lóe lên. Là máy gấp gấu. Ôi moew, những con gấu này xinh xắn làm sao.

- Gấp không?- Hắn hỏi.

- Ừ! Nhưng tôi không biết gắp.- Nó nhìn vào cái máy gấp thú.

- Để mình gấp thử xem sao.- Phong lên tiếng.

Hắn nhíu mày khinh khỉnh. Nhỏ đó thích ai đi với ai thì mặc chứ. Dù
sao hắn cũng là bạn trai trên danh nghĩa mà sao cứ phải như người thứ 3
thế này. Hắn đứng nhìn Phong gấp. Đã 10 thẻ rồi mà vẫn không trúng. Mặt
nó ỉu xìu:

- Bọn họ gạt tiền đấy, làm sao gấp được chứ! Đi thôi, mình
đi ném phi tiêu.- Nói rồi, nó kéo Phong đi mất bỏ lại hắn ở đây.

Hắn quan sát con gấu bông mà nó thích. Là 1 con heo hồng, nhìn cũng
dễ thương. Có nét giống nó thì phải. Hắn mỉm cười, vò mái đầu nhẹ:

- Ông chủ, bán tôi 50 thẻ này đi.

…………………………………………………………………………………………………………………

- Này, cho đấy!- Hắn giơ con heo hồng lúc nãy ra trước mặt
nó. Nó ngẫng đầu lên nhìn, là con heo lúc nãy. Nó sung sướng ôm con gấu
bông vào lòng. Là hắn gấp sao? Tài thật! Phong nhìn hắn, hắn cười thách
thức nhìn Phong.

Phong không nói gì. Cả 3 cùng đi về, giờ cũng đã là xế chiều, sắp đến giờ nó làm thêm. Nó về nhà, đas63y cửa nhẹ vào:

- Mẹ ơi, con về rồi ạ!

Không nghe tiếng mẹ nó trả lời. Ánh sáng trong nhà thường ngày cũng
không thấy, chắc mẹ đang ngủ. Nó đi lên phòng thì bắt gặp mẹ nó đang nằm dưới cầu thang mái gác. Nó hoảng hốt chạy lại ôm mẹ nó, trên tay bà
đang cầm lọ thuốc, là thuốc trợ tim. Vậy là… cơn đau tim của bà lại tái
phát. Nó cõng bà chạy 1 mạch ra đường.

- Taxi!- Nó vẫy tay gọi 1 chiếc taxi gần đó rồi đưa mẹ nó tới bệnh viện.

Mẹ nó đã vào phòng cấp cứu. Ngồi bên ngoài băng ghế, mặt nó trắng
bệch. Tay lạnh ngắt. 1 lúc sau, có người bác sĩ từ phòng cấp cứu của mẹ
nó đi ra. Nó chạy lại níu tay ông ấy:

- Mẹ tôi có sao không bác sĩ?

- Mẹ cô cần phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Được, phẫu thuật cho mẹ tôi đi.- Nó gật đầu chắc nịch.

…………………………………………………………………………………………………………………

Nó thẫn thờ ngồi nhìn số tiền hẫu thuật trên giấy. 200 triệu sao? Nếu không có mẹ nó phải chết. Nó đã xin trả góp. Nó phải làm sao đây? Mẹ nó vẫn chưa phẫu thuật xong, có lẽ nó nên đi làm, nếu nghỉ chắc bị đuổi
việc thật.

Nó bước vào quán Phố Núi nơi nó làm. Người chủ quán chạy lại:

- Sao hôm qua cô nghỉ không lí do?

- Dạ… hôm qua…- Nó lơ mơ nghĩ đến hôm nó qua đêm với hắn.

- Không có lí do gì hết, cô nghỉ việc đi, tôi đã tìm được nhân viên mới, với lại mức lương còn rẻ hơn cả cô.

Nó nghe tiếng sét đánh ầm ầm bên tai, mắt trắng bệch, nó quỳ xuống đấy lay tay ông chủ:

- Ông chủ, tôi xin ông đấy! Tôi đang rất cần tiền, ông có
thể cho tôi tiếp tục làm không? 1 tháng tôi chỉ lấy 1 triệu thôi!

- Xin lỗi cô, tôi đã chọn người khác rồi!

Nó thất thần đi khỏi quán. Vậy nó kiếm tiền ở đâu ra chứ? Tiền đâu
phải trên trời rơi xuống. Nó nhìn đồng hồ, chắc mẹ đã phẫu thuật xong
rồi. Nó về nhà chuẩn bị quần áo và vật dụng cần thiết để nuôi mẹ. Nó đi
xuống bếp nấu 1 ít cháo trắng để đem theo. Bất giác, nó nhìn thấy con
heo hắn tặng. Đúng rồi, nó sẽ mượn tiền hắn tạm thời. Nó nhấc điện thoại lên bấm số hắn:

- Ừm, tôi… Yến Chi nè. Rãnh không? Lại nhà tôi 1 chút.

- Ừ.

Đầu dây bên kia đáp lại rồi tắt máy. CHỉ có hắn mới có thể giúp được
nó lúc này. 1 lát sau, trước nhà có tiếng xe mô tô. Nó hớt hải chạy
xuống nhìn hắn. Nó bảo hắn vào nhà. Hắn ngồi trên ghế nhìn nó:

- Có chuyện gì vậy?

- À, ừm. Tôi có thể mượn anh 200 triệu không?- Nó đi thẳng vào vấn đề.

Hắn nhíu mày nhìn nó. Nó cần tiền để làm gì?

- CÔ cần tiền để làm gì?

Nó suy nghĩ đôi chút. Mẹ nó chẳng cho nó nhờ vả ai cả. Nên nó nghĩ là mẹ nó sẽ không vui khi biết tin nó có tiền phẫu thuật cho bà vì vay
mượn.

- Ừ, cũng không có gì! Cho tôi mượn đi.

Hắn ngờ ngợ không tin nó. Tại sao nó cần 1 khoản tiền lớn như vậy?

- Sao cô lại nghĩ sẽ mượn tiền tôi để chi tiêu vào những chuyện vô bổ sao?

Nó nhếch mép câm lặng. Thì ra hắn nghĩ nó là loại người như thế! Nó lắc đầu cười nhạt:

- Không có gì, vậy tạm biệt anh, tôi có chuyện phải đi.

Hắn quay đầu đi ra cửa. Nó đứng trong nhà nhìn ra bật khóc. Nếu không có tiền thì mẹ nó sẽ chết, nó phải làm sao đây? Có cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng vì mẹ, nó có thể làm mọi thứ. Nó đem những đồ dùng cần
thiết vào bệnh viện. Ca phẫu thuật của mẹ nó vẫn chưa kết thúc. Nó nghe
từng nhịp tim trong mình thắt lại. Không có tiền thì mạng sống sẽ mất đi trong nháy mắt. Trong đầu nó loáng thoáng nghĩ đến việc… làm gái. Chỉ 1 đêm thôi, nó sẽ có tiền cho mẹ chạy chữa. Nó quay người ra khỏi bệnh
viện, 2 hàng nước mắt lăn dài.



Nó l