
g buông thả thế từ khi nào?
- Quý khách dùng gì ạ?
- CHo 2 li cà phê sữa.- Cô gái ngồi cạnh hắn nói.
- Vâng.
Nó nhanh chóng quay vào trong trước khi cảm xúc vỡ òa.
- Khi yêu, người ta thường mù quáng đại ca nhỉ?- CÔ gái ngồi cạnh hắn nhếch mép.
- Tôi nhờ cậu! Cậu thôi kể lể đi!- Hắn chau mày.
Cô gái ngồi cạnh hắn gật đầu. Cô gái này… là tên pha chế của Bar
CLub. Do nó nóng vội quá nên chẳng nhìn ra hay là do cậu ta quá giống
con gái. ” Cô gái” xoăn lọn tóc giả rồi õng ẹo ôm hắn. Nó đi ra đặt 2 ly cà phê lên bàn, dù cúi gằm nhưng vẫn nhìn thấy cảnh không muốn nhìn. CÔ gái đó đang hôn vào má hắn. Nó quay nhanh vào trong che tiếng tim đập
trong lồng ngực.
- Anh! EM hôn thích không?- Tên đó chu môi.
- Tởm quá.- Hắn đưa tay lên mặt lau vết son. Hắn nhìn theo bóng dáng của nó khuất đi rồi đứng dậy bỏ về.
Nó bước vào sân trường. Hôm nay rất lạ, mọi người đều tụ hợp tại bảng thông báo của trường. Nó cũng mon men lại gần. Mọi người nhìn thấy nó
thì chỉ trỏ lắc đầu.Nó nhíu mày nhìn bảng thông báo. Nó mở to mắt, là
hình nó và Phong trong phòng y tế. Phong đang hôn lên trán nó.
Nó hoảng hốt nhìn xung quanh, họ đang nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm.
Nó còn nghe được tiếng chữi rủa chê trách:” Vừa chia tay hot boy thứ
nhất thì quyến rũ người thứ 2.” Nó chỉ cúi đầu đi vào lớp. Lớp hôm nay
vắng hơn mọi khi thì phải. Cái bọn hôm qua đánh nó cũng chẳng thấy đâu.
Quanh lớp chỉ còn những đứa mọt sách chúi mũi vào quyển sách không quan
tâm sự tồn tại của nó. Nó nằm dài trên bàn, thời gian qua toàn truyện
buồn, biết đến khi nào nó mới tìm được niềm vui?
Phong đi vào lớp nhìn nó có lỗi. Phong đi mở miệng giải thích thì nó
lắc đầu không cần. Nó cần nhất là sự yên tĩnh ngay lúc này. Phong cũng
chẳng muốn nhắc đến chuyện bảng thông báo. Phong nói:
- Hôm qua tớ nghe nói là những người đánh cậu hôm qua đều chuyển trường
cả rồi. Chẳng biết lí do vì sao nhưng hiệu trưởng đã đòi đuổi học nhưng
do mới vi phạm lần đầu nên cảnh cáo bằng việc chuyển trường.
- Khá đông đấy!- Nó nói nhẹ.
Phong cũng gật đầu, băng nhóm đó cũng khoảng 10 mấy người chẳng biết
ai sẽ chuyển vào lớp cậu. Nó nằm dài trên bàn lim dim nhắm mắt. Nó mệt
quá. Giá như… nó có thể theo ba mẹ nó hạnh phúc nơi thiên đường có phải
hay hơn không.
……………………………………………………………………………………………….
Tan học, nó đi về nhà thay đồ chuẩn bị đi làm. Nó nhìn lên giường, con
heo bông vẫn nằm chễm chệ trên giường như hắn chiếm 1 vị trí trong lòng
nó. Tự dưng nó có cảm giác sợ hắn thấy hình trên bảng tin trường. Ai đã
chụp nhỉ? Nó vừa đi vừa suy nghĩ thì 1 chiếc me honda chạy đến đâm sầm
vào nó. Nó nằm trên đường nhìn người lái xe. Ông ta cũng khoảng bằng
tuổi ba nó. Ông nhăn mặt:
- Ây da. Đau quá!- Nó vội chạy đến đỡ người đàn ông trung niên đó.
- Cháu xin lỗi!- Nó rối rít.
- Ừm, không sao! Cháu có đau ở đâu không?- Ông hỏi nó.
- Dạ không!- Kì thực, nó chẳng cảm nhận được nỗi đau thể xác nào dù có va chạm.
Người đàn ông dắt xe rồi chạy tiếp. Nó đi đến nơi làm việc. 1 ngày
của nó chỉ gói trọn trong học, làm thêm. Tối nó cũng chẳng buồn ra
đường.Nó có cảm giác rất cô đơn. Ngôi nhà heo hắt lạnh lẽo, chỉ có khói
nhan bay lòng vòng trước bàn thờ ba mẹ nó. Nó bắt đầu làm bạn với nước
mắt hơn 1 tháng nay. Mọi thứ rất lạ, nó chẳng còn cảm giác nữa. Chẳng lẽ vết thương lòng lớn đến vậy sao?
……………………………………………………………………………………………….
Nó nằm co ro trong nhà, tay đang ôm con heo bông hắn tặng. Nó có cảm
giác dường như nó bị mắc bệnh tự kỉ. Nó ít nói hơn xưa thôi, nó cần giải tỏa tâm hồn. Nó chợt nhớ đến nhà trẻ mồ côi. Nó có được gọi là mồ côi
không nhỉ? Nó siết chặt con heo hồng trong lòng thiếp đi trong đêm dài.
Nó học xong buổi sáng thì đi đến nhà trẻ mồ côi. Nó vào nhà trẻ rồi
chào các cô. Nó có đem theo ít kẹo bánh để phát cho tụi nhóc. Giờ là
12h, nó có 3 tiếng tại đây. Tụi trẻ gặp nó trên tay có bánh kẹo thì nhao nhao:
- Chị ơi, cho em với!
Nó vui vẻ gật đầu nhìn tụi nhóc. Nó ngồi xuống chia bánh kẹo ra. Nó lấy
dao gọt 1 ít táo cho tụi nhỏ. Tụi nhóc rất bạo dạng, tuy gặp nó là người lạ nhưng vẫn đến bên cạnh. Tụi nhóc bảo nó giới thiệu. Nó chúi mũi vào
quả táo trê tay vừa nói:
- Ừm, chị tên Yến Chi, chị 17 tuổi rồi. Các em giới thiệu đi.
- EM tên Lan, bạn này tên Thái, bạn kia tên…
Nó ngồi nghe những giọng nói non nớt của tụi nhỏ, tự nhiê, cây dao
chệch ra tay nó, ngón tay trỏ bị đứt máu chảy ra. Nó nhìn dòng máu đang
chảy rồi đứng dậy di rửa. Tại sao nó cũng chẳng cảm nhận được cảm giác
cắt, nó cầm con dao lên cắt vào tay nó 1 lần nữa, nó cẫn chẳng cảm nhận
được cảm giác đau. Nó rửa tay rồi quay vào với tụi nhò. Nó đoán, nó đã
có vấn đề về cảm giác rồi.
Tụi nhỏ thi nhau hát cho nó nghe, nó cảm nhận được đây là gia đình. 1 tổ ấm thật sự của tụi nhóc. Lúc trước, nó vẫn còn có ba mẹ. Bây giờ,
chỉ còn nó. Nó cười khổ rồi ra về. Đã 2h 30, giờ này đó