
ắt vẫn thẩn thờ.
-“Hoá ra mình là đứa còn đặc biệt tới mức vẫn còn được cái đề thi à?”.
Thằng bạn cũng không hiểu chuyện gì, nó cố kiếm cái chỗ nào hợp lý để hợp
thức hoá việc xả rác bừa bãi. Đưa chai nước tu một hơi đánh cái khà, nó
nằm ngửa ra ghế ngắm trời, hoàn thành bữa ăn sáng quen thuộc.
Hiển nhiên việc Dung mang đề thi cho tôi ôn luyện lại cũng là việc đáng ngạc nhiên, không hiểu là có dụng ý gì, nhưng trước mắt nó có lợi cho tôi là được. Tôi thong dong đi vào lớp, hai tay chắp đằng sau lưng nhái theo
điệu bộ của Thầy trên văn phòng Đoàn. Ngang qua chỗ Dung, cô nàng hình
như đang có một buổi sáng tốt lành lắm hay sao ấy.
Tôi đẩy thằng Long con đang ngồi ở bàn thứ hai sau Nàng ra khỏi vị trí, thế vị trí
nó. Giả bộ cúi xuống vẽ vời gì đó lên bàn rồi cất lời.
-Cái đề thi ấy..?
Dung ban đầu có vẻ ngở ngàng, nhưng không quay mặt lại, chỉ cất tiếng nói theo tôi mang tông giọng bình thường.
-Sao vậy?
-Ờ, thì chưa cảm ơn thôi!-Tôi dí ngon tay trỏ xuống bàn vẽ thành một hình vòng tròn rối rắm.
-Ờ, không ơn huệ gì hết, mà có phải Dung cho không đâu!
-Thế rốt cuộc là sao?
-Là trao đổi?
Tôi nghệt mặt ra, không nói câu gì. Dung quay lại, nửa khuôn mặt và nửa nụ cười được tôi nhìn thấy.
-Đổi đề Anh Văn lấy đề Toán và Lý, ngoài ra còn..
-Còn..
-Thì còn mấy cái gì không hiểu Dung hỏi Tín thì Tín chỉ lại.
-Ơ, vậy thì mình lỗ à.!
-Con trai mà nhỏ mọn!
Cô nàng lại cười và quay lên, không quên ném cho tôi một câu chưa từng
xuất hiện trong từ điển của cả hai đứa từ khi biết nhau. Tránh đám bạn
tò mò theo dõi cuộc đối thoại, tôi trả lại vị trí tám chuyện cho thằng
Long con rồi lững thững về chỗ.
Để chứng tỏ mình không hề là đứa nhỏ mọn trong mắt Dung, cuối giờ tôi để lại cuốn đề thi của mình trên
bàn cô nàng. Mặt căng lên ra vẻ ta đây độ lượng không phải là thằng nhỏ
mọn như cô nàng bông đùa. Không nói gì hết nữa, tôi bước ra khỏi lớp.
Một phần vì vẫn còn cái ý nghĩ “cách li”, một phần vì tôi biết bà cô gia sư trẻ của tôi sẽ đợi tôi ở cái cột chắn ngang ban công phân chia ranh
giới hai lớp như ước hẹn.
-Nè, canh đủ thời gian bốn lắm phút nhé!
-Vậy thì chờ chút luôn đi.-Yên đón lấy cái đề thi, rồi ngay lập tức bỏ rơi tôi.
-Không về còn ở lại làm gì?
-Sửa luôn tại chỗ chứ sao!
-Ơ..muộn..!
-Cấm có cãi Cô giáo!
Vâng, thì không cãi. Tôi lơ đãng nhìn cái đồng hồ trong lớp, cái kim phút
chết tiệt của nó tự nhiên xoay nhanh hơn bình thường, trái với cái cảm
giác lúc chờ hết tiết. Ngữ Yên chẳng để ý gì đến tôi, vẫn chăm chú nhìn
vào cái đề thi. Chốc chốc lại nhăn mặt, rồi lâu lâu mới thả lỏng cơ mặt
ra.
-Tín chưa làm hết à?
-Ờ thì đâu phải cái gì Tín cũng biết.
-Thế mà hôm qua còn chê đề cơ bản.
-Ai biết nó…khó vậy!
Tôi đưa tay lên gãi đầu ra vẻ khó khăn thừa nhận. Và tất nhiên tôi cũng
phải đau đầu lắm mới bỏ bớt một số câu mà tôi đoán là năm mươi năm mươi. Với Ngữ Yên chẳng hiểu sao tôi phải áp dụng cách đó. Một số câu tôi
phải dùng trợ giúp từ cái máy tính để làm điểm nhấn chứng minh thi
thoảng tôi vẫn thông minh đột xuất, còn một số câu tôi bỏ qua để Yên
biết rằng tôi vẫn còn kém thì mới tiếp tục kèm tôi chứ. Nếu câu nào cũng làm ro ro, lỡ cô nàng cắt ngang huỷ bỏ giao kèo thì sao.
-Căn bản bảy trên mười…!
-Cũng được chứ hả!
-Không là tệ đó!
-…!-Tôi tiu nghỉu tiếp!
-Giờ đề thứ hai, còn đề thứ nhất Yên về nhà sẽ giải và ghi chú, Tín nhớ chú
ý!-Lần này thì không có tông dịu dàng nữa, chuyển qua tông nghiêm khắc
mất rồi.
-Vâng, thưa Cô!
Hai đứa tôi vừa cất đề thi vào cặp
là vứt luôn bối phận “Cô, trò” mà đi sánh đôi trong sân trường chỉ còn
lác đác vài đứa học sinh. Những ngày cuối năm tiết trời thường âm u,
chẳng hiểu sao trong lòng tôi vẫn khoan thai lạ thường, cảm giác như nó
đẹp chẳng khác gì những ngày nắng vàng rực rỡ. Không có mặt trời tự
nhiên đã có mặt trời nhân tạo đi bên cạnh tôi đây.
-Cười cái gì thế?
-Cười vì…thích thôi!
-Thích là cười à, Tín lạ vậy?
-Ờ..thì ..là như vậy đó.
Yên mỉm cười trước cái câu trả lời như không của tôi, tiến về phía nhà xe.
Và thói quen của tôi là chờ Yên dắt xe ra đi đến hết cái cổng trường,
hai đứa đi về hai hướng mới bịn rịn tạm biệt nhau, dù biết rằng chỉ đến
chiều thôi, hai đứa sẽ lại trò chuyện linh tinh đủ thứ ở các lớp học
thêm.
Những ngày cuối năm, học sinh thường bù đầu và bắt đầu lao vào ôn luyện. Với học sinh cuối cấp như chúng tôi thì tốc độ và sự chăm chỉ còn cao ghê lắm. Áp lực vô hình trước mắt đè nặng, đã vậy trên lớp
hễ có gì mất tập trung hay điểm thấp chút ít là y như rằng những điệp
khúc, theo tôi là được kế thừa lại vang lên:
-Sắp thi tốt nghiệp rồi mà học hành như vậy đây!
-Năm nay là các em thi đại học rồi, lo mà học