
u tra nguồn cơn chuyện gì đã xảy ra lúc sáng, nên thông qua tình đồng môn khai thác thông tin đây mà.
- Huynh có gì kể cho muội nghe không?- Bắt đầu thu thập thông tin rồi đấy.
- Không, có gì đâu, huynh bình thường mà!
- Xạo, không tin, nghe giọng huynh là biết…!
- Không, huynh bình thường mà…….!
Một bên kiên quyết dùng lời ngon tiếng ngọt mua chuộc lòng người, một bên lì đòn cố thủ. Cuối cùng Uyên cũng đành chịu thua, buông ra câu giận dỗi:
- Nhớ nha, huynh không quan tâm tới muội rồi..
- Đâu có, huynh….!
- Tút….tút..!
Chuyện của tôi, càng nhiều người quan tâm thì nó càng trở nên bi đát hơn. Giả sử rằng, nếu chuyện đó xảy ra thật, cái chuyện mà tôi cấm kỵ bản thân nghĩ về nó. “Hoàng và Dung có tình cảm” thì không biết rằng bạn bè của tôi sẽ nghĩ như thế nào:
- Thôi, hết duyên!
- Bỏ đi..!
Hoặc cũng có thể:
- Mày bị đá đít bởi thằng bạn thân.
- Bỏ cả hai đứa nó đi.
Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi phải đối đầu!
Đầu óc tôi ngổn ngang suy nghĩ, ngay cả đến buổi tối, ngồi vào bàn tự học môn Vật Lý, môn duy nhất mà tôi không xin được vào lớp nào cả, tôi cũng chẳng thể tập trung nổi.
- Có quá không, khi Hoàng mới chở Dung về thôi?
- Vậy cái nón đó thì sao?
- Nắng quá Dung cho mượn thì sao?
- Thì, sao không phải là nón khác.!
Đưa tay gạch lộn xộn vào tờ giấy trắng, như là đang vẽ ra nội tâm của tôi vậy. Tờ giấy trắng không chút chữ, không có một con số, không phải là tiêu cự, là ảo ảnh, là gương cầu lồi hay lõm mà chỉ có những gạch đan chéo cắt qua nhau.
Leo lên giường, trùm mền lên kín đầu. Cần một bóng tối để hoà nhập tâm hồn, bởi vì những kẻ có nỗi tâm tư hay thích bóng đêm. Cách li với ánh trăng rọi qua khẽ cửa sổ, tôi cũng chẳng thể khá lên được. Bao nhiêu háo hức, mong chờ, nghĩ ra đủ viễn cảnh để rồi thấy cái mà mình không nên thấy? Hay là do tôi quá ích kỷ, hay là do tôi quá nhỏ nhen với cả Dung và Hoàng? Hay đây chỉ là một chút hiểu nhầm không nên tồn tại.
- Chắc chẳng có gì đâu?- Tôi lại tặc lưỡi.
- Không có gì là sao, rõ ràng cái nón..- Tự tôi chơi trò đối đáp một mình.
- Tao đã bảo là không có gì?- Tôi giành lời ngay.
Con người ta bao giờ cũng thế, khi tìm ra cho mình một chút lối thoát hay đơn thuần một chút hi vọng, thường thì chúng ta sẽ bấu víu vào đó như một cách để đưa mình thoát ra khỏi hiện tại. Đây là cách tôi đang áp dụng “Chờ”. Mong chờ rằng mình chỉ là hiểu nhầm, mong chờ rằng mình quá nhỏ nhen. Chờ để quên đi một ngày chẳng làm được gì ngoài than ngắn, thở dài và tặc lưỡi.
Một giấc ngủ dài sẽ quên đi tất cả! Rồi ngày mai sẽ tốt đẹp thôi.
Cảm ơn đời mỗi sớm mau thức giấc, ta có thêm ngày mới để yêu thương.
Nội tâm là cái gì đó khó nắm bắt, nó chỉ tạm lẫn vào đâu đó trong suy nghĩ con người, hoặc do chúng ta vô tình hay cố ý tránh nó ra. Bởi thế, dù dặn lòng cỡ nào, tâm trạng bị đè nén thì cái gì nhìn vào mắt cũng chẳng vui nữa.
Bởi thế, tôi không còn hào hứng đua giải bài tập với Ngữ Yên nữa. Cô giáo cũng không phải bận tâm về hai đứa học trò ở bàn cuối, mỗi khi làm bài xong lại ngồi nói chuyện với nhau, ảnh hưởng đến người xung quanh nữa. Tôi phớt lờ cả những ánh mắt ghen tị của lũ con trai xung quanh, và phớt lờ luôn những cái nhìn dò xét của Ngữ Yên về mình mà thả hồn đi tới tận nơi đâu.
- Nè, Tín sao vậy?
- ……..!
- Tín….!
- Hử…Yên hỏi gì vậy?
Ngữ Yên đưa ngay cái nhìn dành cho kẻ từ cung trăng rớt xuống đẩy sang cho tôi để tôi biết mình vừa xuất hồn đại pháp đi đâu nãy giờ, mặc cho cô nàng ráng sức đem tôi trở về. Tôi cười, nhưng chỉ là cười chữa thẹn, gãi gãi đầu.
- Tín bị sao vậy?
- Không, có gì đâu, suy nghĩ bài tập thôi!
- Thế Tín làm đến bài nào rồi?- Ngữ Yên quyết dồn tôi đến đường cùng đây mà.
- Xong hết rồi nè, ba bài Cô vừa cho nè!
Ngữ Yên cầm cuốn tập của tôi, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi thẩn thờ:
- Bài mới rồi kìa, tính không làm kiểm tra hả?
- Kiểm gì, bài gì?- Giọng tôi run run.
Chẳng là cứ hai tuần một lần, hoặc tuỳ theo chương học, Cô sẽ ra cho chúng tôi một bài kiểm tra. Thường thì để kiểm tra kiến thức chung của học sinh, còn mục đích chung là để chọn những người có sức học khá chuyển qua lớp thi khối A. Chính vì thế, cơ hội tới, tôi chẳng dại gì bỏ lỡ. Chỉ trách đầu óc cứ mãi nghĩ lung tung nên giờ hại bản thân.
- Còn bao nhiêu thời gian nữa Yên!- Tôi vẫn cắm cúi vào tờ giấy kiểm tra.
- Mười lăm phút nữa- Ngữ Yên buông lời lo thay dùm tôi!
- À, ừm!
Khổ thân, cái bài kiểm tra thì chỉ có nửa tiếng đồng hồ, vậy mà tôi chấp mọi người tới nửa thời gian. Mở hết tốc lực hí hoáy cắm cúi viết, chỉ khi nào cô bạn lớp trưởng lớp học thêm đứng ở đầu bàn, tôi mới chịu nhả cái bài kiểm tra của mình ra để nộp.