The Soda Pop
Học Viện Danh Giá

Học Viện Danh Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327580

Bình chọn: 8.00/10/758 lượt.

ống như đang hẹn hò, giống
như một đôi không nhỉ. Nghĩ đến đây, Kim Ngưu đỏ bừng mặt, cô lắc mạnh
đầu cố xua đi cái ý nghĩ đầy xấu hổ kia.

Hành động kì lạ của Kim Ngưu lọt vào mắt Thiên Yết khi cậu vô tình
quay qua. Cậu hơi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vốn tính không thích xen
vào chuyện người khác, nên Yết Ca cũng không nói gì, tiếp tục quay mặt
sang hướng khác nghe nhạc.

Kim Ngưu nhìn cậu, đôi mắt vui tươi hơi chùng xuống. Một cảm giác
thất vọng, hụt hẫng dâng lên trong lòng cô. Kim Ngưu tự nghĩ, nếu như
tình cảm mà cô dành cho cậu là tình yêu, giống như sự gắn kết giữa Thiên Bình và Cự Giải, thì chắc Ngưu Ngưu đang đơn phương mất rồi.

Đi một lúc lâu, cả hai đi đến trung tâm thành phố. Thiên Yết dừng lại trước một hiệu sách nọ và đi vào. Thấy vậy, Kim Ngưu cũng chạy theo
cậu.

Nhưng vừa đi vào trong hiệu sách, có lẽ do mải ngắm nhìn sự rộng lớn
của chỗ này, Kim Ngưu không thấy Thiên Yết đâu cả. Thật sự là hiệu sách
này rất lớn. Đương nhiên là chưa bằng thư viện, nhưng không hề nhỏ chút
nào, hệt như một cái nhà sách thu nhỏ vậy.

Kim Ngưu chợt nhìn thấy cậu sau một hồi quay qua quay lại. Cậu đang
đứng chỗ quầy tính tiền, nói chuyện gì đó với bác chủ tiệm. Cô lon ton
chạy lại chỗ cậu. Đó cũng là lúc, bác chủ tiệm kia vừa cười hiền vừa đưa cho Thiên Yết một cái túi bằng giấy, bên trong là vài quyển sách. Kim
Ngưu chạy đến đứng cạnh, nhưng không nói gì, cô chỉ nhìn hai người.

Thiên Yết nhận lấy cái túi từ tay bác chủ tiệm, gật đầu một cái.

– Cảm ơn đã giữ lại chúng hộ tôi.

– Ồ, không có gì.

Sau đoạn đối thoại ngắn, Thiên Yết đưa cho bác chủ tiệm một số tiền
mà theo dự đoán của Kim Ngưu sau khi nhìn chỗ sách kia là một nửa tổng
giá tiền. Xong xuôi, Thiên Yết cầm cái túi, toan bước ra khỏi hiệu sách. Cậu không quên hất đầu ra hiệu Kim Ngưu đi theo.

– Là sách gì vậy?

Đi sóng vai nhau trên đường, Kim Ngưu nhìn sang chỗ sách trong túi
của Thiên Yết, tò mò mà hỏi. Cậu hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi liếc mắt
sang chỗ khác như đang tìm lời để nói.

– Chỉ là vài quyển sách văn học cổ điển thôi.

– Ể? – Kim Ngưu tròn mắt – Tớ không ngờ là cậu cũng thích đọc mấy thể loại này!

– Không hẳn! Là tớ mua cho một người bạn thôi.

Khi nói ra câu nói ấy, Thiên Yết không hề nhìn vào mắt Kim Ngưu. Tuy
nhiên, trên môi cậu lại hình thành một nụ cười bán nguyệt rất đẹp. Ngưu
Ngưu hơi phồng má. Nếu là con trai thì không sao, nhưng nếu là con gái,
có khi nào đó là bạn gái của Yết không. Mà cũng có thể chỉ là bạn bè
bình thường thôi. Bất giác, Kim Ngưu chùng vai. Dù vậy thì cô có tư cách gì mà hỏi chứ.

Chợt, Kim Ngưu quay sang, vui vẻ giật cái túi trong tay Thiên Yết.
Thiên Yết hơi bất ngờ, nhưng không phản ứng lại. Cậu chỉ nhìn cô. Kim
Ngưu một tay cầm túi, một tay mò những quyển sách trong đó.

– Thất lạc cõi người của Dazai Osamu, Đồi gió hú của Emily Bronte,
còn có Khung cửa hẹp của Gide nữa. Toàn là sách khó tìm. A! Có Đường sắt Ngân Hà của Miyazawa Kenji nữa này!~

Tuy không thích đọc sách, nhưng Kim Ngưu cũng biết những quyển sách
này thuộc vào dạng sách hiếm, vì xuất bản rất ít, giờ có tìm lòi con mắt cũng chưa chắc tìm được. Mà sao cô lại biết chúng hiếm nhỉ.

“Thất lạc cõi người này, Đồi gió hú này, Khung cửa hẹp này, còn phải
kể đến cả Đường sắt Ngân Hà nữa. Tớ đang tìm mấy quyển đó về~ đây. Toàn
là sách hiếm, thật chẳng dễ chút nào.”

Chợt, một giọng nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất đáng yêu với vẻ phụng phịu hiện lên trong đầu Kim Ngưu. Hai vai cô bất giác run lên. Lẽ nào…?

– Thật ra thì tớ đã tìm ba quyển này cũng hơn một tuần rồi. Vì tái
bản rất ít, nên việc tìm cũng chẳng dễ dàng gì. Vì vậy nên tớ mới phải
nhờ người ta giữ lại giúp.

Kim Ngưu quay sang Thiên Yết, đôi mắt cô hơi run run. Không lẽ người mà Thiên Yết phải khó khăn tìm sách cho là…?



– Oaaaa!! Chị ơi! Chị!! Anh!! Anh chị đâu rồi!! Oaaaa!!

Chợt, một tiếng khóc to lọt vào tai của Kim Ngưu. Cô vội bỏ lại bốn
quyển sách kia vào túi, hai mắt ngó quanh quẩn xung quanh rồi dừng lại
tại một nơi trước một cửa hiệu bán thức ăn nhanh.

Đứng trước cửa hiệu bán thức ăn nhanh là một cô bé khoảng bốn, năm
tuổi, mặc một chiếc đầm hồng đáng yêu, đang khóc thút thít. Dù có rất
nhiều người đi đường, dù có rất nhiều người ngoảnh đầu lại nhìn cô bé
nọ, nhưng không một ai trong số họ dừng lại giúp đỡ hay hỏi han cô bé.
Có lẽ vì họ sợ rước phiền phức vào mình mà ai cũng chỉ nhìn cô bé tội
nghiệp bằng đôi mắt thương hại rồi lại tiếp tục bước đi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kim Ngưu nhăn mặt đầy khó chịu. Cô quẳng cái túi qua cho Thiên Yết, rồi chạy đi mất. Trong khi cậu còn đang ngạc
nhiên, thì Ngưu Ngưu đã đi đến chỗ đứa bé. Cậu xách túi, khuôn mặt bình
thản bước lại theo.

Kim Ngưu quỳ một chân xuống đất cho bằng với tầm mắt của cô bé. Cô
đưa tay đặt lên vai cô bé, rồi xoa nhẹ đầu đứa trẻ. Cô bé nọ dường như
cảm thấy sự xuất hiện của một người nào đó, rụt