
ông còn
khóc nữa, nhưng cô vẫn không ngăn được tiếng nấc của mình. Rời tay khỏi
cái khăn dùng để lau người, cô áp hai bàn tay vào chiếc cốc ấm nóng, đôi mắt đỏ hoe của Kim Ngưu nhìn chằm chằm vào ca cao trong cốc.
Kim Ngưu thực cảm thấy rất khó xử. Ban nãy, khi nhận ra người mình
đụng phải là Thiên Yết, cô đã nửa mừng nửa sợ. Mừng khi trong hoàn cảnh
đau khổ, cậu lại là người xuất hiện, dùng dù che những giọt nước mưa cho cô. Nhưng lại sợ, sợ khi để cậu nhìn thấy mình trong tình trạng lấm lem nhơ nhuốc thế này. Khó xử, Kim Ngưu chẳng dám nhìn vào mắt Thiên Yết.
Cô nâng cốc ca cao nóng, uống một hơi.
Thiên Yết một tay chống lên bàn, đỡ cằm, đôi mắt màu khói hướng về
phía Kim Ngưu. Thiên Yết vốn chỉ định rời khỏi nhà chung một lúc để lấy
quyển sách đặt trước, không ngờ trên đường đi lại đụng phải một người,
và người đó lại là Kim Ngưu. Cô lúc đó đã doạ cậu một phen chết khiếp,
khi tự dưng lại sà vào ôm lấy cậu, vùi mặt khóc nức nở. Thiên Yết dù hỏi gì, cô cũng không trả lời, chỉ khóc. Nghĩ một lúc, cậu đưa Kim Ngưu về
một căn hộ của mình ở gần đấy.
Thiên Yết hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Kim Ngưu.
Nhưng để một Kim Ngưu lúc nào cũng mang khuôn mặt vui vẻ và cười nói
thân thiện thậm chí với những người lạ mặt phải khóc tức tưởi đến đỏ hoe cả hai mắt như vậy, đó không thể là những chuyện đơn giản như té ngã
hay điểm kém. Chẳng hiểu sao, cảm giác khó chịu đè nặng lồng ngực Thiên
Yết. Cảm giác ấy, hệt như lúc nhìn Sư Tử khóc mà bản thân chẳng làm được gì…
– Ban nãy… thực sự xin lỗi… phải làm phiền… cậu…
Cứ nói được một lúc, Kim Ngưu lại nấc một cái. Khuôn mặt cúi gầm
xuống, hai bàn tay cô cứ bấu chặt mép váy mà không ngừng run rẩy. Kim
Ngưu thấy sợ, khi phải đối diện ánh mắt của Thiên Yết.
– À… ừ… Không sao…
Im lặng. Cả hai dù ngồi đối diện nhau, nhưng chẳng ai nhìn vào mắt
người kia. Kim Ngưu thì cúi gầm mặt, trong khi Thiên Yết lại vờ quay đi
chỗ khác.
Hai bàn tay Kim Ngưu vẫn còn run rẩy không ngừng. Một phần có lẽ vì
cái lạnh của mưa vẫn còn đọng lại, nhưng dường như chủ yếu, đều vì cái
người ngồi đối diện cô kia.
Thiên Yết vô thức quay đầu, đưa đôi mắt màu khói của mình nhìn Kim
Ngưu. Cô chỉ toàn cúi gầm mặt nên chẳng thể phát hiện ra ánh mắt của
Thiên Yết, có gì đó rất khác. Không đơn thuần là lạnh lùng băng giá như
thường ngày, đâu đó trong đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu là sự cảm thương và, một cảm giác gì đó rất lạ. Cảm giác đó khiến cậu thấy khó chịu,
nhưng lại chẳng hiểu vì sao. Nghĩ một lúc, Thiên Yết quơ vội quyển sách
trên bàn, mở ra đọc dù thực chất chẳng mấy chú tâm vào mấy con chữ kia.
Kim Ngưu ngẩng đầu, lén nhìn Thiên Yết. Sự hụt hẫng dâng lên khi nhìn thấy cậu đang đọc sách, cái điệu bộ chẳng quan tâm đến mọi thứ xung
quanh ấy. Cô nào biết, chính cậu cũng đang khó xử, rằng việc đọc sách
chỉ là một cách đối phó.
– Hôm trước, cái hôm mà cậu đến bar đưa tớ về ấy… Dù sao, cảm ơn cậu…
Kim Ngưu đưa đôi mắt đen láy nhìn Thiên Yết. Về phần Thiên Yết, cậu
cứ lấy quyển sách mà che mặt lại, chẳng biết vô tình hay cố ý. Cô khẽ
cười nhẹ, lắc đầu ý bảo không có gì.
Nếu Thiên Yết che mặt vì thấy xấu hổ, Kim Ngưu có lẽ biết tại sao. Điều đó phần nào khiến cô thấy ấm lòng.
Trong đầu Kim Ngưu chợt nhớ lại cái lúc nói chuyện với mẹ mình. Đến
tận lúc này, cô vẫn còn rất kích động. Bà Dương chưa từng thực sự quan
tâm đến con gái mình, ấy vậy mà bây giờ lại nhẫn tâm tước đoạt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô. Kim Ngưu có thể nhờ ông Hoàng nói lại với vợ,
nhưng được gì. Người đàn ông mà cô gọi là ba ấy, liệu có một giây nào
yêu thương đứa con gái mang trong mình dòng máu của ông không, vậy thì
làm sao, ông lại quan tâm đến việc Kim Ngưu muốn hay không muốn đi du
học…!
Kim Ngưu mím chặt môi. Cô không muốn đi! Thật sự không muốn rời khỏi
Việt Nam dù chỉ một chút. Ở đây có thể, Kim Ngưu phải chịu rất nhiều đau khổ đến mức cô gần như gục ngã không biết bao nhiêu lần. Dù cho gia đình hoàn toàn không quan tâm tới. Dù cho cô cố gắng bồi đắp cho mối quan hệ bao nhiêu, mãi mãi Kim Ngưu vẫn chẳng có được tình cảm của Thiên Yết đi chăng nữa. Dù vậy, đây là nơi duy nhất cho Kim Ngưu niềm vui, niềm vui
khi ở cạnh bạn bè. Cô không muốn đi…!
Nhưng, ý kiến của cô trong căn nhà ấy liệu có giá trị? Hoàn toàn
không. Bọn họ luôn luôn quyết định mọi chuyện mà không hỏi cô lấy một
tiếng, từ trước đến giờ luôn luôn là như vậy. Vậy nên dù cho, cô từ
chối, cô phản ứng kịch liệt bao nhiêu, đều không có kết quả.
– Thiên Yết… này…
Thiên Yết ngạc nhiên rời mắt khỏi quyển sách mà nhìn Kim Ngưu, vô
tình bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn thẳng mình. Ánh mắt ấy dù vẫn yếu ớt, nhưng lại kiên cường đến lạ.
Kim Ngưu hoàn toàn không biết, điều mà cô đang định làm, đang định
nói liệu có đúng đắn hay không, hoàn toàn không biết. Nhưng mà, nếu thật sự chẳng thể thay đổi bất kì điều gì nữa, Kim Ngưu ít nhất, cũng muốn
một lần, chỉ một lần thôi, được sống thật với bản thân mình.