
ắt : vàng , đỏ , xanh .Vẫn không quay đầu lại , Hàn Tuyết nhẹ
giọng nói :
- Qùy xuống.
3 Tên nam nhân nghe thấy liền đưa ánh mắt quái dị nhìn Hàn Tuyết.Cô ta
có bị điên không vậy ? Cư nhiên dám bảo 3 đại công tử đỉnh đỉnh như họ
quỳ xuống.Đúng là chán sống mà.Tên có mái tóc nhuộm xanh hung hăng nhìn
Hàn Tuyết quát mắng :
- Tiểu tiện nhân, có biết tụi tao là ai không hả ?
Lãnh Hàn Tuyết đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai than :
- Ồn chết đi được.Huyết Tinh, làm cho bọn chúng quỳ xuống và câm miệng lại hết đi.
Huyết Tinh lập tức nhận lệnh.Không biết anh ta tiến hành ra sao nhưng
chỉ sau mấy tiếng thét thảm thiết vang lên kết quả lại rất hoàn hảo
nha.Cả 3 ngoan ngoãn quỳ xuống nhưng đôi mắt ai oán lại đang trừng trừng nhìn Hàn Tuyết.Cô từ từ quay lại .Ánh nắng buổi chiều hắt lên khuôn mặt băng thanh ngọc khiết đẹp tựa thiên tiên nhưng đáy mắt lại hiện rõ vẻ
khát máu điên cuồng khiến 3 tên đang quỳ dưới đất cảm thấy như gặp phải
ác quỷ đến đòi mạng.Hàn Tuyết cúi đầu thấp xuống để nhìn rõ vẻ hoảng
loạn, sợ hãi kia rồi chậm rãi cất giọng hỏi :
- Các ngươi là học viên lớp K5P6.
Cả 3 tên như một cái máy gật đầu thật nhanh.Hàn Tuyết hài lòng mỉm cười :
- Có biết vì sao lại bị bắt đến đây không ?
Họ mờ mịt lắc đầu.Tại sao học viên mới Lãnh Hàn Tuyết bỗng dưng lại trở
nên đáng sợ như vậy chứ? Đó chính là câu hỏi hiện lên trong đầu của 3
tên đại công tử lúc này đây.Hàn Tuyết sắc mặt trầm xuống nhìn 3 tên nhẹ
giọng phán quyết :
- Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phải không Sư huynh ?
Thiếu Hạo từ phía ngoài cửa bước vào bật cười nhìn Hàn Tuyết đầy yêu thương :
- Tùy em định đoạt.
3 tên đang quỳ dưới đất đến lúc này mới cảm thấy sợ thật sự.Ngay cả Long Thiếu Hạo cũng đến đây thì ngày hôm nay coi như xong đời.Hàn Tuyết nhận thấy nỗi sợ hãi kia nên cất giọng trấn an :
- Yên tâm đi.Thiếu Hạo tuyệt đối sẽ không có xen vào chuyện của chúng ta đâu.Chỉ có ta ở lại đây ‘tiếp’ các ngươi thôi.
3 tên lúc này bắt đầu lắp bắp :
- Cô…cô..
Hàn Tuyết bật cười :
- Từ từ ta nói cho mà nghe.Việc gì phải hấp tấp như vậy .
Cô hướng đến tên tóc vàng cất giọng ngọt ngào như mật hỏi :
- Xin hỏi đại thiếu gia Lâm Chấn Nghiên.Tập đoàn của ba anh đã bị phá sản chưa ?
Lâm Chấn Nghiên nghe Hàn Tuyết nhắc đến nỗi đau phá sản của ba mình thì quên cả sợ hãi hung hăng quát :
- Tại sao mày biết công ty của ba tao đang gặp khó khăn ?
Hàn Tuyết bật cười quỷ dị :
- Ngại quá.Không phải gặp khó khăn mà bị phá Sản rồi.Tôi nghĩ đại thiếu
gia như anh chuẩn bị ra đường ăn xin đi thì hơn.Tôi tốt bụng sẽ giúp anh vài việc để làm ăn được khấm khá hơn.
Hàn Tuyết quyết định hạ màn với đám chuột nhắt này.Cô vào thẳng vấn đề :
- Các người có biết vì sao bị bắt đến đây không ?
Cả 3 tên ngậm câm không chịu trả lời khiến Hàn Tuyết mất hứng nhìn sang Thiếu Hạo than :
- Không thú vị chút nào hết.
Thiếu Hạo nháy mắt :
- Để anh giúp em làm cho nhanh gọn nhé.
Hàn Tuyết phẩy tay từ chối :
- Không cần đâu.Tí nữa mời em đi uống trà sữa trân châu là được rồi
.
Thiếu Hạo gật đầu cười vui vẻ nhưng khuôn mặt Huyết Tinh lại phủ một
tầng sương ảm đạm.Hàn Tuyết ngồi xuống ghế như kiểu quan tòa phán tội :
- Vào một năm trước , các người đã làm gì Hàn Doanh ?
Ba tên toát mồ hôi hột khi có người nhắc lại tội ác cũ 1 năm về trước.Cả 3 lắp bắp :
- Cô….là..là…
- Các ngươi không phải là đồ ngốc.Đúng vậy, ta là Vũ Cơ.Các ngươi là người biết mặt thật của ta.Vì vậy….
Câu nói bỏ lửng của Hàn Tuyết như một nhát dao đâm thẳng vào thân thể
của 3 tên.Họ lên tiếng khóc lóc , rên rỉ dập đầu xin tha mạng.Hàn Tuyết
cười lạnh rút ra 1 thanh chủy thủ vô cùng sắc bén khiến khuôn mặt của 3
tên nọ trắng như xác chết :
- Cầu xin…xin…Vũ cơ…đại tỷ…tha…mạng..cho…cho ..tụi em.
Hàn Tuyết khuôn mặt tối sầm lại nhìn 3 tên chuột nhắt đang sắp tè ra quần kia chán ghét lên tiếng :
- Khi đó Lãnh Hàn Doanh cũng đã từng cầu xin tha thứ như vậy nhưng các
người dám động đến chị ấy.Đắc tội đến Hàn Doanh coi như học viện của các người chán sống.Có phải thấy cuộc đời quá dài cần ta tiễn đi trước
không hả ?
3 tên nhất thời á khẩu quỳ nơi đó không nói được câu nào.Chỉ nghe từng
đợt ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng truyền xuống tận gang chân sau đó
quay ngược lại truyền thẳng lên đại não.Xong, xong, xong rồi.Họ coi như
đã bị định án tử từ một năm về trước.Có thể sống tốt lành đến ngày hôm
nay cũng coi như là có phúc.giây tiếp theo khi nghe được lời nói của Hàn Tuyết khiến họ như muốn chết ngay tại chỗ :
- Giết các người thì nhẹ nhàng quá.Huyết Tinh, chuẩn bị một chậu than
hồng đến đây.Ta cho các người nếm thử cực hình của cổ đại.Dùng súng thì
nhanh quá chơi không vui.
Sau khi Huyết Tinh quay người chuẩn bị Hàn Tuyết chăm ch