
i muội này như vậy nha.Thật không công bằng xíu nào cả.
Trương Hạo Dân lập tức lên tiếng :
- Anh cũng có thể ôn nhu với em gấp ngàn lần như vậy đấy Sinh nhi à.làm vợ anh nha.
Thái Sinh bĩu môi:
- Anh không định cầu hôn em đó chứ?
Hạo Dân nhún vai :
- Tùy theo cách nghĩ của em.
Hàn Tuyết lên tiếng giải vây cho Thái Sinh :
- Vào công việc đi.Nếu đã muốn ám sát Hắc Cô vậy thì ta sẽ cho họ thỏa mãn nguyện vọng
Thái Sinh mỉm cười :
- Trò ‘lập lờ đánh lận con đen’
Thiếu Hạo nhếch môi :
- Hoàn hảo , thật thật ,giả giả trò chơi mới trở nên thú vị.
Tất cả mọi người trong phòng cùng nhau nở một nụ cười ý nhị.Những ai dám đối đầu cùng CEO_LEADER thì mãi mãi không thể nào tránh được kết cục
thê thảm.
Ngày thứ 5 sau khi Thiếu Hạo đến thăm Hàn Doanh, cô đã chính thức tỉnh
lại.Đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng bất giác mở ra cảm thấy
không thích ứng nổi.Hàn Doanh đành nhắm lại cảm nhận cơn đau trên đầu
đang lan tỏa trong cơ thể của mình.Lần thứ 2 mở mắt ra ,cô đã có thể
nhìn xung quanh.Thứ đầu tiên đập vào mắt Hàn Doanh sau một năm bất tỉnh
chính là một khuôn mặt rất tuấn tú của…vị bác sĩ điều trị cho cô.Hàn
Doanh cảm thấy hơi thất vọng.Cô muốn người đầu tiên mình gặp là Thiếu
Hạo hoặc là Hàn Tuyết.Bác sĩ anh tuấn Nguyên Bảo nhìn thấy Hàn Doanh
tỉnh dậy liền ân cần hỏi thăm :
- Cô cảm thấy trong người thế nào ?
Hàn Doanh cất giọng có chút khàn khàn khó khăn nói chuyện :
- Tôi…tôi thấy đau đầu.
Nguyên Bảo bước đến bên giường đặt ống nghe vào người khám cho Hàn Doanh sau đó nở nụ cười tươi sáng nói :
- Mọi chuyện đều ổn cả.Việc đau đầu là do di chứng sau một thời gian dài nằm trên giường thôi.Khoảng 2 ngày nữa sẽ hết.Em gái cô cũng sắp đến
rồi đấy.Hãy nghĩ ngơi đi.
Nói xong bác sĩ Nguyên Bảo bước ra ngoài không quên dặn dò y tá chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân.
Hàn Tuyết vừa nhận được điện thoại của bác sĩ Nguyên Bảo nói rằng Hàn
Doanh tỉnh lại, cô vui mừng đến nỗi rơi nước mắt.Vội vội vàng vàng lôi
kéo Thiếu Hạo đang ngồi bên cạnh chạy vào bệnh viện.Đi trên đường cô
liên tục bấm điện thoại báo cho mọi người biết niềm vui này đủ thấy cô
cao hứng như thế nào.Thiếu Hạo ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ vui mừng , hí
hửng hiếm có của Hàn Tuyết chỉ yêu chiều cười hạnh phúc.Thật ra cô gái
nhỏ của anh cũng có những biểu hiện vô cùng đáng yêu mà ít ai có phúc
được nhìn thấy.Hàn Tuyết quay sang Thiếu Hạo dặn dò :
- Thiếu Hạo, chút nữa đến bệnh viện gặp chị em thì phải vui vẻ biết chưa?
- Tuân lệnh lão bà.
Hàn Tuyết thu hồi nụ cười nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời cũng bắt đầu giao
mùa rồi.Khí hậu đang dần trở nên ấm áp nhưng vẫn không đủ xua tan cái
giá lạnh của mùa đông.Sau mùa đông năm nay liệu Hàn Tuyết còn cảm nhận
được sự ấm áp của mùa xuân năm nay hay không ?Nhận được tin Hàn Doanh
tỉnh lại Hàn Tuyết vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng là lúc cô phải rời xa Thiếu Hạo.Hàn Tuyết biết anh sẽ bị tổn thương nhưng nếu có lựa
chọn khác thì cô…Hàn Tuyết hít thật sâu ổn định tâm trạng sau đó ngập
ngừng hỏi:
- Thiếu Hạo..
- Hử ?
Hàn Tuyết cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh rồi hỏi nhanh nhưng giọng hơi run :
- Tại sao anh lại thích em.
Thiếu hạo quay sang chăm chú nhìn Hàn Tuyết khiến cô cảm thấy như có một cỗ nặng trịch đè vào tim của mình.Sau thời gian dài bằng một thế
kỷ_theo cách nghĩ của Hàn Tuyết_cuối cùng Thiếu Hạo cũng lên tiếng :
- Yêu mà cũng phải có lý do sao Hàn Tuyết ?
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Tất nhiên rồi.Phải có lý do gì đó anh mới thích chứ, nói như anh thì
khi yêu các cô gái kia cũng là tự nhiên chẳng có lý do gì sao?
Thiếu Hạo ngẩn người nhìn Hàn Tuyết rồi bật cười.Lúc đầu hai vai run run sau đó anh cười thành tiếng khiến Hàn Tuyết khó hiểu hỏi :
- Anh bị gì vậy ?
Thiếu Hạo sợ Hàn Tuyết giận nên cố bày ra bộ mặt nghiêm túc nhưng vẫn
không được.Cô gái nhỏ này luôn khiến cho anh không thể nào điều tiết
được cảm xúc của mình.Haizz , thật là làm mất hình tượng một Boss lớn
như anh nha.Hàn Tuyết hỏi lại :
- Này heo đực giống, anh vừa rồi mới cười cái gì vậy hả ?
Thiếu hạo nhăn mặt đưa tay kéo cô lại hung hăng ôm chặt sau đó vừa lái
xe vừa lợi dụng cơ hội “giáo huấn” Hàn Tuyết (cái này chắc ai cũng hiểu
anh Hạo làm gì hén.hihi).Hàn Tuyết giãy giụa lên tiếng kháng nghị :
- Xảy ra tai nạn bây giờ.Em chưa muốn chết đâu nha.
Thiếu hạo đành phải buông cô ra liếm liếm môi có vẻ thèm khát khiến Hàn Tuyết vừa thẹ vừa giận .
- Sau này xem còn dám gọi anh như vậy không ?
Hàn Tuyết nhăn mày bỉu môi :
- Vậy chứ không phải hay sao ?
Thiếu hạo lắc đầu ảo nảo đành phải mặt dày giải thích :
- Anh còn là một xử nam đó nha.
Hàn tuyết bật cười :
- Có quỷ mới tin lời anh.
” Cô gái này sao lúc nào cũng nghĩ xấu cho mình hết vậy hả trời?” Thi