pacman, rainbows, and roller s
Học Viện Hoàng Gia

Học Viện Hoàng Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324135

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

ếu
Hạo trong lòng gào thét oan uổng không thôi đành phải ‘khai’ thật với
Hàn Tuyết :

- Anh nói là sự thật nha.Lúc còn nhỏ,thật ra…

Thiếu Hạo tính nói ra hết tình cảm trong lòng của mình cho Hàn Tuyết
hiểu nhưng vừa lúc đó xe đã chạy đến cổng bệnh viện.Hàn Tuyết mở cửa xe
chạy nhanh lên phòng bệnh của Hàn Doanh.Vừa mở cửa nhìn thấy chị gái của mình ngồi dậy Hàn Tuyết bật khóc chạy đến ôm chầm lấy Hàn Doanh :

- Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.

Hàn Doanh ôn nhu đưa đôi tay gầy yếu vuốt ve mái tóc của em gái mình nghẹn ngào :

- Xin lỗi Hàn Tuyết à.Là chị không tốt,không chăm sóc được cho em ngược lại còn khiến em phải lo lắng nữa.

Vừa lúc đó cánh cửa phòng bật mở.Long Thiếu Hạo ung dung tiêu sái bước
vào khiến Hàn Doanh vừa kinh hỉ vừa bối rối.Đôi má nhanh chóng ửng hồng
khi nhìn xuống bộ đồ bệnh viện của mình.Cử chỉ của Hàn Doanh đều lọt vào mắt của Hàn Tuyết khiến cô không dám đối mặt đành phải xoay người nhìn
ra phía cửa sổ.Thiếu Hạo bước đến bên cạnh Hàn Doanh nhẹ nhàng lên tiếng :

- Chúc mừng cô đã tỉnh lại, Hàn Doanh.Cô cảm thấy ổn chứ ?

Hàn Doanh cúi đầu dùng giọng nói êm dịu như thiên thần trả lời :

- Cám ơn anh.Em đã khỏe nhiều rồi.

Thiếu Hạo đặt giỏ đồ gồm các loại thuốc bổ và yến sào xuống bàn sau đó quay sang gọi Hàn Tuyết :

- Sao em lại đứng ở đó.Sẽ bị cảm đấy.

Hàn Doanh ngạc nhiên nhìn Thiếu Hạo và Hàn Tuyết sau đó ấp úng hỏi :

- Hai người quen nhau sao ?

Thiếu Hạo gật đầu nói :

- Chúng tôi là…

Hàn Tuyết vội vã ngắt lời :

- Em và anh ấy chỉ là bạn bè thôi. Thiếu Hạo sững người nhìn Hàn
Tuyết.Cô không muốn nói rõ quan hệ của mình trước chị gái.Có phải cô
không yêu anh không? Ý nghĩ đó khiến Thiếu Hạo đau nhói trong lòng ,
gương mặt tuấn mỹ trong phút chốc tối sầm lại.Một màn đó được thu hết
vào mắt Hàn Tuyết , cô vội vã cầm lấy túi xách nói với Hàn Doanh :

- Chị nghỉ ngơi đi.Em có việc phải đi.

Không chờ Hàn Doanh kịp phản ứng , Hàn Tuyết đã nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.Hàn Doanh ngạc nhiên nhìn biểu hiện khác thường của em gái
mình.Lần đầu tiên cô thấy Hàn Tuyết trở nên bối rối và chật vật như
vậy.Hàn Doanh quay sang Thiếu Hạo định tìm câu trả lời nhưng nhìn thấy
khuôn mặt muốn giết người của Thiếu Hạo , cô thức thời ngậm miệng lại
yên lặng lắp ráp những sự kiện với nhau.Thiếu Hạo đến bên Hàn Doanh dịu
giọng :

- Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều.Lần sau tôi sẽ đến thăm cô.

Nói xong anh cũng xoay người rời đi.Hàn Doanh rất muốn giữ Thiếu Hạo lại nhưng cô không có can đảm để mở lời đành yên lặng nhìn anh khuất sau
cánh cửa phòng bệnh.Thiếu Hạo vừa đi khỏi thì Hàn Doanh lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến.Cô ta đứng trong phòng nói chuyện rất lâu
cùng Hàn Doanh rồi mỉm cười chiến thắng bước ra ngoài để lại Hàn Doanh
sững sờ ngồi trong phòng bệnh.Phút chốc khuôn mặt của cô đong đầy nước
mắt , cơn đau đầu lại ập đến khiến Hàn Doanh ngất đi vừa lúc bác sĩ
Nguyên Bảo bước vào phòng.

Hàn Tuyết khó chịu hòa vào dòng người trên đường.Cô vẫy tay bắt taxi
nhưng không chiếc nào chịu dừng , chán nản , đau lòng khiến Hàn Tuyết
ngồi xuống băng ghế bên đường.Đôi mắt trở nên cay xè nhưng làm thế nào
cũng không thể khóc nổi.Hàn Tuyết đành nở nụ cười xem ra còn khó coi hơn cả khóc.Chiếc xe 8C-PIDER của Thiếu hạo đỗ lại bên đường.anh mở cửa xe
bước nhanh đến bên Hàn Tuyết nắm tay cô vào xe.Hàn Tuyết giật tay lại :

- Em muốn yên tĩnh một mình.Anh về trước đi.

Thiếu Haọ cố gắng áp chế nỗi tức giận trong lòng cúi xuống nhẹ nhàng nói :

- Có gì chúng ta về nhà nói chuyện được không ?

Hàn Tuyết cười cười để che dấu tâm trạng của mình :

- Em chẳng có gì hết.Chỉ cảm thấy không vui một chút thôi.Để em yên tĩnh một chút.

Thiếu Hạo vẫn khăng khăng nắm tay Hàn Tuyết kéo vào xe.Cô vùng mạnh tay ra gằn giọng :

- Em đã nói hôm nay không được vui.Anh đừng có bá đạo như vậy.

- Anh bá đạo gì chứ ?Bỗng dưng em trở nên thật lạ lùng nha.Lúc nãy chẳng phải còn vui vẻ sao ?Có gì không vui thì cứ nói ra , sao lại dùng thái
độ im lặng khó hiểu như vậy?

Hàn Tuyết mặt đỏ bừng vì tức giận hét :

- Em bị gì thì mặc kệ em , anh có quyền gì xen vào hả ? Tôi muốn yên , làm ơn đi khỏi chỗ này đi.

Thiếu Hạo nhìn sững Hàn Tuyết một lúc lâu sau đó bật cười đau khổ :

- Hóa ra trong lòng em từ trước đến giờ đều không có anh , xin lỗi vì đã làm phiền em.

Đôi tay đang cầm chặt cổ tay của Hàn Tuyết từ từ buông lỏng rồi rời hẳn
,Thiếu Hạo cố gắng xoay người bước vào xe khởi động máy lao ra noài
đường như tên bắn để lại Hàn Tuyết đứng giữa dòng người xa lạ nhìn xa
xăm về phía chân trời. ‘Thiếu Hạo , thật xin lỗi đã làm tổn thương anh
nhưng em không biết mình nên xử sự ra sao để cắt đứt mối quan hệ của
chúng ta nữa’.Hai người họ tuy chưa danh chính ngôn thuận quen nhau
nhưng trong lòng mỗi người đều nhận định mối quan hệ của họ luôn