
của Vĩ.
Ánh sáng bật lên như tia chớp, cả căn phòng sáng rực. Vĩ hét
lên
- Chạy!
Nhanh hơn cả ánh sáng, tôi và Vĩ lao ra ngoài, người mới đến
không kịp phản ứng, ú ớ chạy đuổi theo.
- Đứng lại!
Tôi chạy không dám ngoái đầu. Ý nghĩ duy nhất là: Không thể
để bị tóm! Không thể để bị tóm!
Đằng sau chúng tôi, đám người bảo vệ đang đuổi theo, hò hét
í ới, huyên náo cả sân trường
- Đứng lại!
- Chúng ta tách ra đi, phân tán bọn họ! – Vĩ bày cách
Chẳng chờ tôi đồng ý, cậu rẽ ngoặt, chạy tót về vườn hoa.
Tôi lao như thiêu thân, không biết trốn đường nào. Trời thì
tối đen
- Đứng lại! Đứng lại!
Tiếng hét chói tai vẫn không ngừng bám đuổi phía sau.
Làm sao? Phải làm sao đây?
Trong một thoáng, tôi liếc thấy cánh cửa đang hé, đèn còn bật.
Không suy tính, tôi lao ngay vào, sập cửa lại, tưởng đứt hơi!
Từ bé tôi đã ghét nhất chạy bộ, không ngờ có ngày phải chạy
bán sống bán chết như vậy.
May mắn cho tôi, không có ai trong phòng cả. Tôi đứng quan
sát một hồi, thấy căn phòng này rộng hơn phòng tôi nhiều, cũng đầy đủ và thoải
mái hơn. Chỉ có điều hơi bừa bộn.
Nhớ không nhầm thì trước lúc tôi chạy vào, tôi có liếc thấy
cái biển “kí túc xá nam”!
Chết cha! Chạy nhầm rồi! Nhưng ngoài kia vẫn đang tìm kiếm
tôi, tôi không thể ra được!
Có tiếng bước chân trở lại căn phòng. Tôi càng thở gấp. Chủ
nhân căn phòng đã quay lại ư?
Trốn! phải trốn!
Tôi chạy vào trong phòng, phát hiện ra là đang đứng ở phòng
tắm.
Kệ! Lúc nguy cấp đắn đo làm gì!
Tôi nhảy lên bệ, kéo rèm, không dám thở.
Chủ nhà đi vào, vứt thứ gì xuống sàn đánh bịch một cái. Rồi
tất cả im lặng, thông qua một cái khe nhỏ xíu, tôi nhìn trộm ra ngoài. Anh ta
quay lưng lại phía tôi, không nhìn rõ mặt nhưng từ đằng sau vẫn thấy đẹp trai
sáng láng. Ắt hẳn cũng là một mĩ nam. Mà hình như có chút gì quen quen.
Anh ta đứng dậy, quay mặt về phía tôi, tôi lập tức thụt xuống.
Có tiếng bước chân tiến vào phòng tắm.
Lạy chúa, đừng vào đây! Xin anh đấy, để lúc khác hãy tắm!
Chốt cửa bắt đầu rung lên, mồ hôi tôi vã ra ướt cả áo.
Đừng! Đừng!
Cạch!
Tiếng bước chân giờ đã ở trong phòng. Tôi không dám nhìn ra,
cứ ôm chặt lấy đầu, cầu khẩn
Hết nước! Hết nước đi!
Xòe!
Tiếng vòi nước phun ra đầy thách thức tôi. Tôi bắt đầu mường
tượng trong đầu những hình ảnh tiếp theo. Cậu ta cởi áo rồi….Ôi không! Không! Dừng
lại!
- Ra đây đi!
Tiếng nói vang lên làm tôi bừng tỉnh.
Nói ai vậy? Tôi sao? Không đâu, làm sao biết tôi ở đây chứ?
Chắc là đang nói mơ.
- Muốn nhìn tôi tắm lắm hả?
Giọng nói lại cất lên lần nữa, lần này thì đúng là nói tôi rồi.
Hu Hu Mất mặt quá!
Tôi từ từ tụt xuống, bước ra ngoài, ngượng không dám ngầng mặt
lên.
Anh ta im lặng một hồi, tôi thu hết can đảm, ngước lên nhìn,
suýt thì té bổ chửng.
Hèn gì tôi thấy quen như vậy. Hóa ra, người đang dứng trước
mặt tôi, căn phòng tôi nhảy vào, chính là phòng của Hoàng Thiên Vũ. Trước cặp mắt
sắp rớt lõm bõm xuống bồn nước của tôi, Vũ thản nhiên
- Cô là ai?
- Hơ…tôi….tôi…
Biết nói thế nào đây? Nói là tôi vừa đột nhập vào phòng hồ
sơ và đang bị truy đuổi sao? Liệu cậu ta có ném tôi ra ngoài không nhỉ?
Có tiếng đập cửa bên ngoài. Tôi giật thót
- Mở cửa! ...Mở cửa!...
Cộp! Cộp!
Không hay rồi, họ bắt đầu kiểm tra từng phòng. Mặt tôi tái
mét lại, lấm lét nhìn Thiên Vũ
Quả nhiên với bộ óc thiên tài, cậu lập tức hiểu ra vấn đề.
Vũ khoanh tay lại, hất đầu ra phía cửa
Cậu ta để tôi tự nộp mạng ư? Tôi vội vàng dùng ánh mắt khẩn
thiết, năn nỉ
- Xin đừng đưa tôi cho họ! Làm ơn giúp tôi!
Tiếng đập cửa càng dồn dập
- Mau mở cửa!
- Xin hãy giúp tôi! Làm ơn!
- …..CỘc cộc! Mở cửa ra!.....mở cửa ….không mở chúng tôi sẽ….
….
Cách!
Cánh cửa vừa bật mở, hai cái đầu cùng thò vào
- Có chuyện gì sao?
Tôi từ bên trong, len lén nhìn Vũ đang đứng trước hai người
bảo vệ to lớn, mặt đằng đằng sát khí.
- Chúng tôi đang tìm kẻ đột nhập vào phòng hồ sao. Có người
nói đã thấy hắn chạy vào đây......
- Nên các người muốn kiểm tra! – Vũ ngắt lời bọn họ
- Đúng thế! Vì vậy nên phiền cậu…..
- Nếu tôi không cho phép thì sao? - Cậu lại tiếp tục ngắt lời.
Hai nhân viên bảo vệ không chịu được tên nhóc ương ngạnh, bắt
đầu khó chịu
- Đây là quy định!
- Quy định có nói là được phép tự tiện khám xét nơi riêng tư
của người khác sao? Có cần tôi cho anh nhớ lại không? – Vũ cao ngạo đáp
- Nhưng chúng tôi cần tìm kẻ đột nhập!
Vũ đứng khoanh tay trước cửa, dáng vẻ ngạo nghễ vô cùng.
- Vì một ai đó nói rằng hắn chạy vào đây mà các người muốn
khám xét ư? Tốt thôi! Cứ tự nhiên, nh