
ào.
Đây là bảng tin tôi từng khiêu chiến với Vũ. Gian kí túc xá mà chúng tôi đã ở.
Tôi chợt nghe như có giọng nói trong trẻo vang lên bên tai
- Tôi là Trương Diên Vĩ! Là bạn cùng phòng của cậu!
- Tuyết Mai! Cậu là tài sản của mình. Nếu cậu cứ bị thương
như vậy thì mình sẽ mất công bảo dưỡng lắm đấy!
Nụ cười tinh nghịch. Cậu ấy là Diên Vĩ. Nhưng Diên Vĩ đã
không còn nữa rồi. Tất cả chúng tôi đều không còn. Tôi nhìn về khoảng không trước
mặt. Phòng hồ sơ! Vườn hoa chỗ Vũ tưới cây. Tất cả đều sống động giống như thật.
Tôi giật mình nhận ra, tôi chưa bao giờ quên. Cho dù đã dấu kín như thế nào, những
kỉ niệm ngày xưa cứ ào ạt ùa về. Kỉ niệm là thứ dai dẳng nhất trong đời, nó sẽ
luôn tồn tại, chỉ là ta có muốn nhớ đến hay không. Tôi ngồi bệt xuống đài phun
nước. Cảm thấy cái giá lạnh giữa ngày hè tháng 8 này.
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi! – Một giọng nói vang lên làm
tôi giật mình. Không khỏi kinh ngạc.
Chỉ có duy nhất một người có giọng nói này. Chỉ có một người
dùng ngữ điệu cao vút ấy khi nói chuyện. Lông mày lúc nào cũng nhướn cao. Vừa
ngạo mạn, vừa đáng ghét. Tôi ngỡ ngàng không nói lên lời. Vũ!
Có phải tôi đang nằm mơ không? Tại sao cậu ấy lại có thể có
mặt ở đây? Thế nhưng hình ảnh trước mắt chẳng thể nào là giả được. Tôi ngẩn người.
- Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu rồi không? – Vũ hỏi
nhưng khóe miệng lại mỉm cười
- Tại sao cậu lại ở đây? – Tôi không kìm nổi ngạc nhiên, hỏi
máy móc
- Tôi vẫn luôn ở đây! - Dường như thấy tôi không phản ứng, cậu
nói thêm – Ngày nào tôi cũng ở đây đợi cậu!
Tôi im lặng. Đợi tôi?
- Tại sao lại đợi tôi? Nếu như…nếu như tôi không đến thì
sao? – Tôi chợt thấy có thứ gì ươn ướt nơi khóe mắt. Đã tưởng rằng quên đi
nhưng tại sao nghe những lời nói này lại thấy khó chịu như vậy. Gần gũi đến như
vậy. Nhung nhớ đến như vậy.
- Thì sẽ tiếp tục đợi! – Cậu ấy đột nhiên nhoẻn cười – Cuối
cùng tôi cũng biết cảm giác chờ đợi là như thế nào. Tuyết Mai! Cậu thật giỏi đấy,
tôi đợi một tháng thì đã không thể đợi tiếp được rồi!
- Vậy nếu không đợi tiếp được thì sao? – Tôi hỏi mà cũng
không hiểu mình đang nói gì
Vũ đột nhiên im lặng rồi tiến đến gần chỗ tôi. Cảm giác được
người ấy đến bên cạnh, giống như một giấc mơ nào đó, chỉ cần mở mắt thì tất cả
sẽ tan biến. Tôi muốn chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể đứng yên. Chút tiềm thức
ít ỏi không còn giúp tôi suy nghĩ được gì nữa. Cho đến khi Vũ đến bên cạnh. Giọng
nói ấm áp vang lên bên tai tôi
- Nếu không đợi được nữa, thì tôi sẽ đến tìm cậu. Tôi không
ngốc như cậu, cứ mãi đứng chờ đâu!
Một giọt nước mắt chợt rơi. Tại sao lại nói với tôi những lời
này, chẳng phải cậu đã quyết định rồi ư? Tại sao lại khơi gợi tình cảm đã nằm
yên trong tôi. Tôi vẫn yên lặng. Vũ đưa tay lau những giọt nước mắt của tôi. Một
vạt nắng đi lạc xuyên qua kẽ lá, ánh lên trong nụ cười của cậu
Bầu trời giữa tháng tám có nắng nhạt, gió lau khô những giọt
nước mắt. Tiếng cười đùa huyên náo bên một góc đường. Gió cuốn bay thảm lá mục,
hất tung chúng rồi lại trả về vị trí cũ. Nụ cười trong nắng sớm trở nên mơ hồ.
- Tôi đến đây vì quên nói với cậu một điều. Tuyết Mai! – Ánh
mắt chúng tôi chạm nhau, giọng cậu thật nhẹ, rồi cứ như vậy, tan biến vào trong
nắng chiều - Thực ra, tôi cũng chưa bao giờ tin vào định mệnh!
HẾT