
được hình thành.
Thời bấy giờ, tập đoàn tư nhân của ông còn vấp phải sự cản trở của các tập đoàn nhà nước khác nhưng với bản lĩnh, sự khôn ngoan và kinh nghiệm dày dạn, Triệu Doanh Chính đã nhanh chóng dẹp bỏ mọi rào cản, cánh tay của tập đoàn Doanh Chính vươn ra, thâu tóm cả những công tập đoàn khác, thế tiến không gì cản nổi.
Những năm 70, chính phủ phải ngả mũ kính chào, tập đoàn Doanh Chính trở thành đại tập đoàn đứng đầu quốc gia, ngay cả người đứng đầu đất nước khi nói chuyện với Triệu Doanh Chính cũng phải khách sáo mấy phần.
Những năm 80, cả châu Á bất ngờ trước một siêu tập đoàn đang phát triển với tốc độ ánh sáng. Triệu Doanh Chính trở thành cái tên quyền lực nhất châu Á, người ta xưng tụng cái đầu kinh doanh của ông với tất cả các mĩ từ mà họ có thể nghĩ ra.
Những năm 90, tập đoàn Doanh Chinh lần đầu tiên bước vào thị trường châu Âu, vôn đã nghe danh, các nước châu Âu đâu dễ để cho ông hợp tác một cách thuận lợi. Họ vừa sợ, vừa không thể từ bỏ cái suy nghĩ xem thường một người châu Á. Triệu Doanh Chính có thể khiến cả châu Á khiếp sợ nhưng xen ông ta có thể làm gì bên thì trường châu Âu? Vấp phải sự chống đối ngầm của các nước châu Âu bên những ngành công nghiệp trọng điểm, Tập đoàn Doanh Chính đã thu con cờ này về và tung ra chiêu bài dịch vụ. Với sựu nhạy bén, Triệu Doanh chính lại một lần nữa chớp thời cơ, lợi dụng thị hiếu của khách hàng mà phát triển ngành dịch vụ, đem lại nguồn lợi khổng lồ cho tập đoàn.
Và đến nay, Triệu Doanh Chính đã trở thành người khổng lồ ngồi chễm chệ trên ngai vàng của giói kinh doanh, người ta xưng tụng ông là vua của các vua, chưa bao giờ có một con người lại có tài kinh doanh như thế.
Ông luôn nằm trong top những người giàu nhất thế giới.
Đến tận bây giờ, điểm mặt tất cả các ngành trong cả nước, không chỗ nào thiếu hai chữ Doanh Chính.
Và hiện tại ngay lúc này đây, con người siêu phàm ấy đang ngồi xem một bức hình 3x4 với nụ cười hiền từ trên môi. Ông không còn là Triệu Doanh Chính hô phong hoán vũ trên thương trường nữa. Ông bây giờ là ông nội của ba đứa cháu Triệu Thiên Minh, Triệu Thiên Kỳ và them cả Dương Mẫn nữa.
Cô bé trong bức ảnh 3x4 cười rất tương, hai má lúm đồng tiền duyên dáng, nét đẹp trong sáng ngây thơ vô cùng, trông như mới mười sáu, mười bảy tuổi. Có lẽ cái tập đoàn mang tên ông kia cũng không đem lại cho ông nụ cười như lúc này. Cô bé ấy chính là cháu dâu của ông, vợ của thằng cháu đích tôn Triệu Thiên Minh.
Bàn tay già nua khẽ vuốt ve tấm hình với vẻ trìu mến.
- Ây da, Mẫn ơi Mẫn à, hay là cháu mau mau sinh cho ông một thằng Tiểu Bảo Bối đi nhỉ?
Nói đoạn, ông thở dài. Triệu Doanh Chính biết là hiện tại Dương Mẫn chưa thể có con vì chuyện học trên trường còn đang giang dở, thế nhưng nếu đợi đến lúc cô học xong đại học, sợ ông cũng chả còn sống để nhìn mặt cháu nữa. Hơn nữa dễ gì con bé đồng ý, lại còn cái thằng cháu cứng đầu cứng cổ của ông nữa chứ!
- Haiz… - Ông thở dài. – Lão Ngũ, ông tính sao đây nhỉ?
- Vâng thưa chủ tịch!
- Ông nghĩ xem có cách nào cho ta mau mau có cháu bế không nhỉ?
- Chủ tịch! – Ông Ngũ vội xua tay. – Cô Mẫn và cậu Minh hãy còn trẻ lắm, có con lúc này…
- Vậy ông xem ta còn trẻ không??
Người quản gia gãi đầu. Không biết phải đứng về phe vợ chồng Minh Thiếu gia hay về phe Triệu chủ tịch nữa!
- Thôi được rồi, ông giúp ta điện thoại cho bố mẹ con bé, nói họ dọn đồ đạc cho con bé, trưa nay chuyển sang nhà chồng ở!
- Chủ tịch… thế có vội quá không ạ?
- Vội cái gì mà vội! Làm mau, làm mau!
…
Bạn Dương Mẫn đương nhiên vẫn chưa biết tí ti gì về chuyện này. Trong suy nghĩ của cô cưới chồng là một chuyện, ở với chồng lại là chuyện rất khác!
Từ bé đến lớn, Dương Mẫn vẫn quen với sự bảo bọc của cha mẹ, hai mươi mốt năm qua, chưa từng một ngày rời khỏi căn nhà quen thuộc đó.
Một Dương Mẫn ngây thơ, dễ dụ chẳng thể nào ở kí túc xá dù đã vào đại học. Ông bà nhà ấy đương nhiên rất phiền lòng nhưng biết làm sao, giáo dục mãi mà chẳng vô chút nào.
Dương Mẫn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày kia phải rời xa cha mẹ, sáng sáng không còn được ba kêu dậy, không được nhìn thấy đồ ăn sáng dọn sẵn trên bàn.
Những việc nội trợ, Dương Mẫn chưa một lần chạm tay vào, một phần vì bản tính lười biếng, phần khác vì mẹ cô rất khiếp sợ sự vụng về của con gái, thành thử ra cô chỉ biết theo cha học chăm sóc cây cảnh.
Thử hỏi một Dương Mẫn như vậy mà về ở chung với Triệu Thiên Minh thì liệu sẽ ở được mấy ngày? Họ Triệu có một quy tắc đặt tên, dựa vào đó người ta có thể phân biệt được thứ tự của từng cá nhân trong dòng họ.
Cụ tổ của dòng họ là Triệu Doãn Tiền.
Doãn – Kiên – Dương … – Mục – Doanh – Kính – Thiên.
Chữ “Kính” xếp trên chữ “Thiên” một bậc, có thể xem Triệu Thiên Minh hiện hiện nay là hậu bối, xét về thứ tự cũng thuộc hang cháu chắt nhỏ nhất trong gia tộ