Insane
Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325123

Bình chọn: 7.5.00/10/512 lượt.

quen biết gọi là có chứa chưa từng thân thiết. Rốt cuộc có chuyện gì mà con bé lại cọi cho cô?

Dương Mẫn bỏ điện thoại vào cặp rồi bắt taxi.

Hóa ra lòng tốt của cô được nhiều người biết đến thế.

Dương Mẫn tự cười nhạo mình, đúng là có chết vẫn không sửa được cái tính bao đồng. Thanh toán tiền cho người tài xế taxi xong, Dương Mẫn vội tất tả chạy đến phòng 105.

- Chị ơi, cho hỏi phòng 105 ở đâu hả chị? - Dương Mẫn vội hỏi một người y ta đi ngang qua.

- Chị đi thẳng, bỏ qua một hành lang rồi rẽ trái là tới. - Cô y tá mỉm cười chỉ dẫn.

Dương Mẫn vội vàng cúi người cảm ơn rồi hấp tấp đi đến.

Trước hành lang thứ hai có tấm bảng đề chữ Khoa Sản rất lớn. Dương Mẫn hơi ngẩn người, cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Suốt trên đường tới đây, cô cứ tưởng Hải Ngọc bị tai nạn hay cái gì gì khác.

Khoa sản đông nghẹt người, tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt, mùi dầu gió, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô choáng váng.

Bước vào phòng 105, cảnh tượng người ta chen chúc trong một căn phòng nhỏ khiến cô thấy ngạt thở, những sản phụ nằm trên giường, tiếng những đứa trẻ khóc oa oa khiến cô càng thêm bất an.

- Chị Mẫn! - Âm thanh yếu ớt vang lên từ một góc nhỏ trong căn phòng.

Một góc.

Không có người nhà vây quanh chăm sóc, một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi nét mặt tái xanh khẽ cất tiếng gọi.

- Hải Ngọc! - Dương Mẫn sửng sốt kêu lên.

Cô vội vàng chạy đến bên chiếc giường đơn.

Bên người sản phụ trẻ tuổi, một đứa trẻ đỏ hỏn, bé như con chó con đang thiêm thiếp ngủ.

Dương Mẫn không dám thở mạnh, cô khẽ ngồi xuống dịu dàng nhìn đứa bé.

- Em... em cảm ơn chị... - Hải Ngọc hai mắt ầng ậng nước quay mặt đi như muốn giấu nỗi tủi nhục.

- Chuyện này... - Dương Mẫn khẽ lên tiếng. - Chú thím đâu rồi em?

- Chị... - Cô bé không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má. - Chị cứu em với!

Thái độ ấy khiến Dương Mẫn cảm thấy hoảng hốt, cô vội nắm lấy bàn tay gầy gò của cô em họ.

- Chị đừng nói cho bố mẹ em! Em van chị đấy!

- Ừ! chị không nói! - Cô dịu giọng chấn an.

Thì ra chú thím cô không hề biết chuyện này.

Cách đây hơn một năm, Hải Ngọc quen với một người đàn ông trong một lần đi chơi, anh ta đẹp trai, ga-lăng, hắn luôn miệng khen cô xinh đẹp, kiên trì theo đuổi cô.

- Mỗi ngày... anh ta tặng cho em một bông hồng và bảo rằng trọn đời này sẽ chờ em...

Thế rồi cô cũng bị gã chinh phục. Trong mắt cô bé lúc ấy chỉ tồn tại một mình gã, cô dành hết tình yêu thương cho gã.

Hải Ngọc yêu gã đến mức bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của bố mẹ, thế rồi một ngày kia, cô bé đã trốn cùng gã.

- Trời đất! - Dương Mẫn bàng hoàng nghe câu chuyện từ miệng Hải Ngọc. - Vậy... anh ta đâu?

- Chung sống với nhau được gần một tháng, em mới phát hiện mình có thai...

Hải Ngọc đau đớn nấc lên.

Lúc biết mình đã có thai, cô hoang mang vô cùng, cô nói với gã, ngay lập tức kẻ sở khanh nọ chối biến trách nhiệm thậm chí còn dùng lời lẽ thô thiển để nhục mạ cô.

- Anh ta nói... nói em ăn ở với người khác...

Dương Mẫn lặng người, nhìn cô bé xanh xao gầy gò nằm trên chiếc giường đơn, lòng cô dâng lên một cảm giác xót thương vô hạn.

Dương Mẫn đưa tay vuốt mớ tóc bết trên trán Hải Ngọc, đoạn giúp cô kéo chăn lên cao.

- Em sinh cháu lâu chưa?

- Hai ngày rồi chị...

Dương Mẫn không nói gì, kể từ lúc sinh con tới giờ, Hải ngọc chưa đi lại được, hai mẹ con sống nhờ vào lòng hảo tâm của những người xung quanh, lúc đói lúc nó, cô bé lại không có sữa cho con b.ú, đứa trẻ khát sữa cứ khóc ngằn ngặt khiến lòng cô đau như dao cắt.

Người ta thấy tội nghiệp nên ai còn thừa sữa đều cho đứa bé b.ú ké.

- Thôi em năm nghỉ đi. - Dương Mẫn khẽ nói. - Để chị mua cái gì cho em ăn. Em đợi chị nhé, em cứ ngủ đi, để chị trông cháu cho.

- Em cảm ơn chị...

- Con bé này! - Dương Mẫn mỉm cười nhìn em. Cô rời khoa sản mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Đứa con là kết quả của một tình yêu.

Dương Mẫn đã thấy niềm hạnh phúc vô bờ của những cặp vợ chồng khi ẵm đứa con bé bỏng trên tay. Còn Hải Ngọc, mỗi khi nhìn đứa bé, đôi mắt cô lại tràn ngập nỗi đau và sự day dứt.

Dương Mẫn mua một bát cháo sen hầm móng giò, định mua thêm lon sữa bột cho đứa bé thì tiền trong túi còn lại không đủ. Cô cố vét nhưng vẫn còn thiếu những hai mươi đồng.

Thôi thì đành chịu, chẳng ai chịu bán thiếu cho cô.

Dương Mẫn cẩn thận bưng bát cháo đến bên giường, dìu Hải Ngọc dậy đút cho cô bé từng muỗng cháo.

Mải chăm sóc hai mẹ con đứa em họ, Dương Mẫn quên mất cả thời gian.

Lúc đang ẵm đứa bé đi xin sữa thừa, điện thoại trong túi cô đổ chuông.

- Cô định mấy giờ mới về? - Dương Mẫn chưa kịp mở miệng, Triệu Thiên Minh đầu bên kia đã sẵng giọng, hỏi.

- Em