H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 8.00/10/348 lượt.

là một vở kịch đã dc bố trí sẵn…Và, cô bạn
Caroll của chúng ta đảm nhận vai nữ chính quá hoàn hảo …

~~~

- XIN MỜI CÔNG CHÚA CAROLL LÊN SÂN KHẤU TIẾN HÀNH NGHI THỨC TRAO HUY HIỆU CHO TÂN HOÀNG TỬ.

Bên
dưới tiếp tục rộ lên những tiếng xôn xao.Thì ra là công chúa, vậy mà sao không ai nghĩ đến nhỉ? Hoàng tử Danny, dĩ nhiên phải xuống hàng ghế
phía dưới, hơi khom người để cho Công chúa khoác nhẹ vào tay, sau đó lại cùng nhau bước lên tấm thảm đỏ dc trải sẵn lên sân khấu. Hai người thật nổi bật trước đám đông, cùng nhau bước đi

trong sự ngưỡng mộ của
đông đảo mọi người. Toàn bộ hệ thống đèn một lần nữa vụt tắt, chỉ một
chùm ánh sáng duy nhất dõi theo từng bước đi của Công chúa và hoàng tử
Bộ trang phục đen trắng của họ như dc tôn thêm vẻ sang trọng. Tất cả đều thật long lanh, nếu như… bên cạnh cô công chúa kiều diễm đang cười rất
tươi, hoàng tử của chúng ta không lạnh lùng như vậy. Gương mặt anh lúc
này rõ ràng là một sự không bằng lòng. Anh đi như một cái máy vô hồn,
không một chút quan tâm đến người bên cạnh, ánh mắt, mãi chỉ hướng về
phía một người con gái… Hôm nay thực sự cô ấy rất đẹp, chỉ tiếc… người
đi bên anh lúc này không phải là cô. Chỉ có hơn chục bước chân mà sao
với Danny, tựa như cả ngàn cây số. Rất muốn, thực sự rất muốn gỡ bỏ cái
tay đang níu lấy áo anh lúc này… Như nhận thấy sự bất thường của Danny,
Ryan bên dưới khẽ gật đầu ra hiệu. “Cố lên Danny, chỉ một chút nữa
thôi!” Tuy rằng giờ phút này xung quanh đều rất tối, không khí nóng hừng hực bởi nhiệt huyết của mọi người, dường như không ai để ý đến thái độ
của Prince lúc này, nhưng, đi ngay bên cạnh Danny, Caroll không thể
không cảm nhận dc cái lạnh toát ra từ anh.” Sao nào, không tự nguyện ư?
Đừng mơ!”, cô nghĩ thầm và nhanh chóng giữ chặt hơn cánh tay Danny.

Khi
hai người đã lên tới sân khấu, ngay lập tức một cô gái bê ra một khay
đồng dc phủ lên lớp vải nhung đỏ trang trọng , phía trên là chiếc hộp
thủy tinh đựng tấm huy hiệu Hoàng gia cao quý. Lấy nó ra từ chiếc hộp,
Caroll mỉm cười dịu dàng đeo lên ngực áo bên trái của Danny. Thế nhưng
trước sự ân cần đầy tình cảm của Công chúa, Danny vẫn thủy chung với
gương mặt lạnh như băng tuyết nghìn năm, không thèm liếc nhìn người đứng trước mặt lấy một cái. Tức thật! ánh mắt Caroll lóe lên vài tia quỷ dị, rồi rất nhanh sau đó đặt lên má Danny một nụ hôn!Danny hơi ngạc nhiên,
ánh mắt có chút sững sờ…

- Ồ!!!

Quá bất ngờ, cả sân trường im lặng, rồi lại ồ lên đầy kinh ngạc.
Caroll, cô là ai chứ? Chỉ cần là điều mình muốn, cô nhất định phải có dc bằng mọi giá, dù có phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào. Ngay bây giờ
cũng vậy. Huống hồ, chỉ với một chút tiểu xảo này thôi cũng đủ khiến cho Danny không thể giữ mãi cái thái độ đó dc nữa. Nếu như Ryan đã không
coi cô là công chúa, thì anh ta sẽ không bao giờ có thể trở thành Hoàng
tử, kể cả có xứng đáng đến đâu, nỗ lực như thế nào. Và Hoàng tử thực sự
đang đứng trước mặt cô đây sẽ buộc phải làm thay cái việc mà cậu bạn
đáng ghét kia bỏ lại. Ha ha, nếu đã là hoàng tử thì phải nghe lời cô, là của cô, chỉ riêng cô mà thôi!

~~~

- Này! Sao thế? – Ryan chợt hỏi, không khỏi làm cho tôi phải giật mình. Đúng
là có biểu hiện hơi kì cục thật T.T , khi mà từ nãy đến giờ mắt tôi cứ
dán vào hai con người trên kia. Hành động vừa rồi của Công chúa, kì thực tôi đã thấy nhiều trên phim ảnh, chỉ là bây giờ mới dc chứng kiến tận
mắt. Nhưng… sao lại có gì đó khó chịu thế này!

- Có gì đâu, hề hề – tôi cố gắng cười giả lả.

- Nếu thích, chúng ta… cũng có thể làm như họ.

- Cái gì…

“Chụt!” – Một Sudden kiss nhanh trên má tôi. Ôi trời, có cần phải như vậy
không? Người ta… trên đó làm trò gì… thì liên quan gì đến tôi chứ! Mặt
tôi đỏ lựng như quả cà chua.

- Dễ thương quá!

- Anh…

Nhưng
cũng thật may vì lúc này mọi người đều đổ hết cả sự chú ý đến cặp đôi
trên sân khấu kia nên không ai chứng kiến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
TT.TT

- Đi thôi!

Tôi vội giữ cái tay đang kéo mình lại:

- Đi đâu?

- Ngốc thế, về thôi. Tôi đưa em về kí túc. Hết cái để xem rồi.

- … Ừ.

Ryan mỉm cười dịu dàng, nắm tay tôi từ từ bước đi. Rời khỏi đám đông ồn ào. Rời khỏi cả một ánh mắt buồn bã.

“Em cứ đi như vậy thật sao?”

Part 5:

Ngủ ngon nhé …

Bây
giờ đã là hơn 11 giờ đêm. Thật không ngờ không khí buổi đêm ở đây lại dễ chịu như vậy. Từng cơn gió thổi nhẹ, như cuốn đi tất cả những cảm giác
đan xen trong tôi. Hai chúng tôi im lặng đi dưới hàng cây phượng già,
tay trong tay… Kì lạ rằng tôi cứ để Ryan nắm tay mình như vậy, ý định
rút ra ban đầu đã nhanh chóng tiêu tan…Ryan đưa tôi đến tận cửa phòng kí túc.

- Này, thực ra anh không cần đi cùng tôi đến tận đây đâu…

- Nhưng phải thế này tôi mới yên tâm.

- Gần mà, có gì phải sợ chứ. Yên tâm đi, tôi không nhát ma đâu! He he

- …

Ryan
không nói gì, chỉ im lặng đứng dựa vào tường, ánh mắt như hướng về một
nơi x


XtGem Forum catalog