
r/>- Xem kìa, cô đang lo lắng cho anh bạn trai kia sao?
- Phải! Các người muốn cái gì ?
Kì một điều là chưa lúc nào tôi thấy mình bình tĩnh hơn bây giờ. Dù
chỉ là linh cảm, nhưng ngay lúc này nó mạnh hơn bao giờ hết! Dường như
mọi chuyện sắp chấm hết…
- Thẳng thắn quá! – Cô ta vỗ tay – Là thế này cô bé ạ, chị cả của
chúng tôi… Biết nói thế nào nhỉ, đến nông nỗi này có lẽ là do cô bé đã
đắc tội với chị cả rồi.
- Có gì thì nói luôn đi, nếu không tôi… sẽ báo cảnh sát!
- Nóng này cũng vô ích thôi, khu rừng này vốn không hề có sóng!
- Cô…
Tôi vội kiểm tra, quả nhiên điện thoại không có lấy một vạch sóng…
- Có muốn cứu anh bạn trai kia không?
- Có… có…
Tôi bắt đầu hơi nghi ngờ con người này rồi… Cô ta là muốn giúp hay là hại tôi đây? Sao lại có cái kiểu thái độ này chứ??? Nhưng mà nhìn tình
trạng Minh Minh thế kia, không ổn rồi, tôi không còn thời gian suy nghĩ
nữa…
- Chúng ta sẽ làm một phép thử nhé?
- Phép thử?
Cô gái mặt nạ bước đến sát tôi, khiến tôi bất giác lùi lại.
- Đừng sợ – Cô ta nhanh chóng giữ lấy tay tôi, khoảng cách gần như
vậy tôi có thể ngửi thấy cả mùi nước hoa trên người cô ta. Đúng rồi, đó
là mùi hương trên bức thư đe dọa tránh xa Minh Minh mà ngày trước tôi
nhận được.
- Cô là…
- Tôi là ai không quan trọng! Bây giờ cô chỉ cần biết là…
…
***
Từ xa màu vàng của chiếc xe khiến Ryan chú ý. Đúng rồi, là nó, chiếc
xe chở Judy! Chiếc xe đi ra từ phía rừng phong. Judy đến rừng phong?
“Muộn thế này cô ấy vào đó làm gì?”
Hượm đã, rừng phong…
- Này, hai cậu muốn tỏ tình ở đâu? – Billy nửa nằm nửa ngồi, lười nhác nhìn hai cậu bạn.
- Sao tự nhiên lại hỏi thế?
- Thích thì hỏi thôi!
- Phải vậy không?
- Ở thì… tôi đang định… tỏ tình với một cô gái, mà tính tình cô ấy lại hơi kì quái, thành ra…
- Thành ra cậu không biết làm thế nào mới phải? – Ryan tiếp lời,
khuyến mại thêm cho Billy một tràng cười bất tận. Gì thế này, cao thủ
tình trường như Billy mà cũng có ngày đau đầu vì một cô gái sao?
- Thôi nào! Tôi hỏi thật đấy!
Ryan nheo mắt nhìn Billy, nén cười:
- Tôi cũng rất muốn nói, nhưng mà đây là chuyện riêng tư, chỉ tôi với cô ấy được biết thôi
- Không chơi với cậu nữa, Danny, cậu thì sao?
- Tôi á ? – Danny hơi ngập ngừng – Tôi rất thích không khí trong lành của cỏ cây. Nếu có thể, tôi muốn dẫn người tôi yêu đến một nơi như thế…
- Lãng mạn ghê nha, ha ha
…
Rừng phong… Đây là nơi không khí trong lành nhất của thành phố này…
Dạo gần đây dù không gặp Danny nhưng anh vẫn biết cậu ấy thi thoảng vẫn
đến đây. Không lẽ… Chiếc xe chạy chậm lại, như chính sự do dự của chủ
nhân nó lúc này…
“Đi nữa hay thôi…”
***
Trúc Vy đứng lặng trong bóng tối, quan sát từng động thái nhỏ nhất
của Linh Đan. Cô bé này vẫn cứ ngốc nghếch như ngày xưa, phải chăng cũng vì cái dáng vẻ ấy mà Duy Minh thích nó? Nghĩ đến đây niềm tủi hờn len
lỏi như muốn bùng phát trong cô! Cô ghét Linh Đan, ghét cái ngốc nghếch
đó, ghét cái đáng yêu đó, ghét… Cô ghét tất cả những gì có ở Linh Đan,
cô đố kị với những thứ đó…
- Trúc Vy, là chị phải không?
- …
- Đúng là chị rồi. Em biết chị đang ở đây, thậm chí là rất gần đây nữa!
- …
- Bao nhiêu năm rồi chị vẫn ghét em đến thế sao?
- …
- Em biết ngày đó chị bị oan, là anh Minh Minh đã trách nhầm chị. Em
đã giải thích lại cho anh ấy hiểu, và anh ấy cũng đã hứa sẽ sang xin lỗi chị rồi, chỉ là chị không chịu gặp bọn em thôi…
Trúc Vy hơi sững sờ trước hàng loạt câu nói của Linh Đan. Nỗi băn
khoăn không biết tại sao Linh Đan biết là do cô làm nhanh chóng thay thế cho cảm giác mất mát…
Duy Minh đồng ý xin lỗi cô…
Duy Minh đã muốn xin lỗi cô
Nhưng…
Cô không chịu gặp Minh Minh…
Trúc Vy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất ấy sao?
- Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Minh Minh mất đi trí nhớ.
Minh Minh có thể quên, nhưng em thì không. Với em chị luôn là người chị
mà em yêu quý. Em không có chị gái, ngày đó và cả bây giờ nữa, em luôn
mong muốn chị sẽ là chị gái của em, hoặc ít ra em cũng luôn coi là như
vậy. Em rất tự hào về chị, công chúa!
Đùng!!!
Tiếng sấm rền vang như dội vào Trúc Vy muôn ngàn đợt sóng lớn. Cô
thấy rối bời vô cùng. Cả trời đất như bắt đầu xoay chuyển. Linh Đan, cô
ta đã biết hết tất cả sao?
- Chị à, chị đừng tiếp tục sai nữa. Dừng lại đi, trước khi quá muộn!
- Cái gì là sai? Cái gì là dừng lại? – Trúc Vy không chịu nổi nữa, từ trong bóng tối bước ra – Cô dựa vào cái gì mà nói chứ?
- Quả nhiên là chị, Trúc Vy.
- Cô…
Không ngờ những lời Rose nói lại là sự thật, tất cả những chuyện đều
do Caroll, à không, bây giờ nên gọi là Trúc Vy chứ nhỉ, đứng đằng sau …
Nửa giờ trước…
-